Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 218: Bảo Bảo Gọi Phụ Thân





Thấy vậy, Tô Tử Mạch cũng tạm thời yêm tâm, chỉ là tuy mấy phụ huynh này hành động trong âm thầm nhưng Âu Dương Bá Thiên cùng những học sinh khác thì vẫn chưa dừng lại.
Âu Dương Bá Thiên dẫn theo một đám người bắt đầu nói chuyện lớn tiếng ở vị trí cách Bảo Bảo không xa, cho nên nội dung nói chuyện của bọn họ cũng truyền vào lỗ tai Bảo Bảo.
“Các ngươi nhìn thấy con dao trong tay ta không? Nó được tạo ra từ than đá, do phụ thân của ta mời luyện khí đại sư đến chế tạo riêng cho ta vào dịp sinh nhật đấy!”
“Cái này thì có hơn ai? Chiếc nhẫn trên tay ta là do chính tay phụ thân ta chế tạo ra, đây là nhẫn không gian có chức năng lưu trữ đồ vật, các ngươi thấy lần nào chưa?”
Không biết là vô tình hay cố ý, mấy học sinh này một mực khoe khoang phụ thân của mình tốt như thế nào, Bảo Bảo nghe được những lời này thì thấy khó chịu trong lòng.
Tô Tử Mạch quay đầu nhìn lại, nàng phát hiện Bảo Bảo đang cúi đầu, đôi tay nắm chặt góc áo.


Dáng vẻ của Bảo Bảo như thế làm Tô Tử Mạch thầm tự trách bản thân.
Cứ xem như nàng có thể hơn vị phu nhân vừa rồi, Bảo Bảo cũng giỏi hơn những học sinh khác trong Bích Ba Viên, nhưng những điều này không thể bù đắp chỗ trống do phụ thân ruột của Bảo Bảo không đến để lại.
Tô Tử Mạch chợt cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy thì nàng đã gọi Dạ Ly Thần đi cùng nàng.

Tuy Dạ Ly Thần rất đáng ghét nhưng ít ra Bảo Bảo cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó chịu như bây giờ.
“Tô cô nương, cuộc so tài này còn chưa được bắt đầu sao?”
Khi Tô Tử Mạch đang tự trách, đột nhiên giọng nói của một nam nhân vang lên, Tô Tử Mạch ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Cửu Vương gia đang đứng trước mặt mình, ánh mắt của nàng lại trở nên ảm đạm trong nháy mắt.
“Cửu Vương gia, tại sao ngươi cũng tới?”
Tô Tử Mạch cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi Cửu Vương gia xuất hiện ở đây, Cửu Vương gia lại cười nói: “Tô cô nương, tuy bản vương không có con cái nhưng lại có mấy người châu, nếu Bích Ba Viên có thi đấu thì ta đây cũng đến góp vui.
Nghe Cửu Vương gia nói vậy, Tô Tử Mạch gật đầu.

Sau khi nói chuyện với Tô Tử Mạch xong, Cửu Vương gia đi đến chỗ của Âu Dương Bá Thiên.
Âu Dương Bá Thiên nhìn thấy Cửu Vương gia thì xụ mặt, cậu ta vẫn nhớ kỹ trước đây Cửu Vương gia giúp Tô Tử Mạch cùng Bảo Bảo, cho nên tất nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì khi thấy Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia đi đến trước mặt Âu Dương Bá Thiên, sau đó nói với cậu ta: “Âu Dương Bá Thiên, nếu ngươi biết phụ thân của Tô Bảo Bảo chưa đến thì đừng nên nói những lời này kích thích Tô Bảo Bảo, ngươi là con của hoàng thất thì phải rộng lượng một chút.”
Đối mặt với lời răn dạy của Cửu Vương gia, Âu Dương Bá Thiên cười lạnh một tiếng: “Cửu Hoàng thúc, người nói không đúng rồi! Phụ thân của Tô Bảo Bảo không đến là chuyện của hắn, chúng con nói gì là chuyện của chúng con, các ngươi thấy ta nói đúng không?”

“Đúng vậy, chúng con không làm sai chuyện gì, chẳng lẽ không cho chúng con nói sao?”
Cửu Vương gia không ngờ mấy đứa trẻ xấu xa này không xem lời nói của hắn ta ra gì, hắn ta đang định nói thêm thì gia trưởng của những đứa nhỏ này đã đi đến.
“Ôi chao! Đây không phải là Cửu Vương gia sao? Ngọn gió nào thổi ngài đến đây? Không phải Cửu Vương gia chưa lập gia đình sao? Lẽ nào có con rồi, đừng nói là con riêng đấy!”
“Cửu Hoàng đệ, sao ngươi qua đây mà không nói với huynh một tiếng? Không lẽ ngươi xem trọng Tô Tử Mạch, muốn làm kế phụ cho con của nàng ta?”
Các gia trưởng cùng Tam Vương gia nhanh chóng vây quanh Cửu Vương gia, Cửu Vương gia cũng không ngờ mấy câu nói của mình lại tạo ra tiếng động lớn như vậy.

Nghe mọi người nói xong, Cửu Vương gia vội vã xua tay phủ nhận: “Tam Hoàng huynh đừng nói lung tung, Tô cô cương là khách của ta, ta không hề có ý đồ không nên có với nàng ấy.”
Cửu Vương gia vừa nói chuyện vừa nhìn bốn phía, Tô Tử Mạch là nữ nhân mà Dạ Ly Thần xem trọng, nếu Dạ Ly Thần nghe được những lời này thì không xong.
Vốn dĩ lần này hắn ta chạy đến Bích Ba Viên là vì lấy lòng Dạ Ly Thần, nhưng không biết vì sao Dạ Ly Thần còn chưa xuất hiện.
Sau khi Cửu Vương gia nói xong, Tam Vương gia cười lạnh một tiếng: “Cửu Hoàng đệ, nếu như ngươi không có ý tứ gì với nữ nhân họ Tô, vậy thì sao phải nói đỡ cho nàng ta? Ngươi đừng giúp đỡ người ngoài như vậy chứ!”
Câu nói của Tam Vương gia mang nghĩa đe dọa, Cửu Vương gia định giải thích nhưng lại lo lắng càng giải thích mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, nói quá nhiều thì mọi người sẽ cho là hắn ta có quan hệ không bình thường với Tô Tử Mạch.
Nghĩ đến đây, Cửu Vương gia chỉ có thể tạm thời ngậm miệng.

Nhìn thấy Cửu Vương gia không nói nữa, Âu Dương Bá Thiên càng đắc ý, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang phụ huynh của mình tốt bao nhiêu với mấy học sinh khác.
Tô Tử Mạch nhìn thấy cảnh này, nàng nhíu chặt hai hàng chân mày.
Không thể dùng tay chân để đối phó với những đứa trẻ này, huống hồ tuy hành vi của bọn họ xấu xa nhưng không trái quy tắc.

Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch chuẩn bị kéo Bảo Bảo rời đi, không thể động vào thì trốn thoát thôi, chờ đến khi tranh tài thì sẽ dạy dỗ bọn họ.
Tô Tử Mạch vừa mới bước đi thì một bóng người đột nhiên chắn trước mặt, đồng thời một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Phu nhân, thật sự ngại quá, vừa rồi có chút chuyện gấp nên đến chậm, nàng và Bảo Bảo đừng trách ta nhé!”
Tô Tử Mạch ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người đột nhiên xuất hiện là Dạ Ly Thần, thế mà vừa rồi người này gọi mình là phu nhân, dám lợi dụng nàng, thật là nực cười mà!
Tô Tử Mạch đang nổi giận thì Dạ Ly Thần nói thầm vào tai nàng: “Hiện giờ nhiều người đang nhìn chúng ta, nàng cần nghĩ kĩ đến hậu quả của việc xúc động, ta cũng thấy chuyện vừa rồi, không lẽ nàng cũng hy vọng Bảo Bảo không có phụ thân mà bị người khác khinh thường sao?”
Dạ Ly Thần vừa nói ra, Tô Tử Mạch lập tức thả lỏng nắm tay, lời này chạm trúng chỗ đau của Tô Tử Mạch.
‘Vì danh dự của Bảo Bảo, mình chịu khổ một chút thì đã sao?’ Nghĩ như vậy, Tô Tử Mạch hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười, nói: “Không sao, ngài đến là tốt rồi!”
Khi Bảo Bảo nhìn thấy Dạ Ly Thần đến, đầu tiên nó vui mừng nhưng sau đó lại có chút lo lắng, mặc dù tuổi của nó còn nhỏ nhưng đầu óc đã trưởng thành, nó biết Tô Tử Mạch rất ghét Dạ Ly Thần.
‘Nhưng Tô Tử Mạch lại chấp nhận xưng hô của Dạ Ly Thần, không lẽ Dạ Ly Thần thúc thúc là phụ thân ruột của mình?’
Bảo Bảo càng nghĩ càng kích động, nó tiến lên ôm lấy bắp đùi của Dạ Ly Thần, miệng gọi: “Phụ thân!”
Hai tiếng “phụ thân” này làm Dạ Ly Thần bối rối, Tô Tử Mạch thấy vậy nhưng chỉ cắn răng chứ không ngăn cản, nàng không nên cản trở mối liên hệ huyết thống này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.