Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 225: Các Ngươi Cùng Xông Lên Đi





Quả cầu lửa này càng ngày càng to lên, khi bay đến trước mặt Bảo Bảo, đường kính đã đạt đến mức ba mét.

Đứng trước quả cầu lửa này, cơ thể nhỏ nhắn của Bảo Bảo lại trông có vẻ rất nhỏ bé.
Lúc này, cuối cùng Tô Tử Mạch cũng nhịn không được muốn xông lên võ đài cứu Bảo Bảo, nhưng lại bị Dạ Ly Thần ở bên cạnh kéo lại.
“Ngài làm gì vậy? Không thấy Bảo Bảo đang gặp nguy hiểm sao?”
Thấy Dạ Ly Thần kéo mình lại, Tô Tử Mạch không kìm được la lên.

Dạ Ly Thần lại lắc đầu, nói với Tô Tử Mạch: “Nàng phải tin tưởng con của chúng ta.

Chẳng qua chỉ là một tờ bùa chú nho nhỏ mà thôi, Bảo Bảo có thể ứng phó được.”
Cùng với lúc Dạ Ly Thần nói chuyện, quả cầu lửa đó đã hoàn toàn cắn nuốt cơ thể Bảo Bảo.

Dưới ánh lửa lập lòe, căn bản là không thể thấy rõ tình huống hiện tại của Bảo Bảo.
Mặc dù Tô Tử Mạch rất lo lắng, nhưng nàng cũng biết Dạ Ly Thần sẽ không lấy sự an toàn tính mạng của Bảo Bảo ra đùa.

Nàng chỉ có thể nhìn chăm chăm không dời về phía quả cầu lửa trên võ đài.
Mà sau khi đám người Tam Vương gia nhìn thấy cảnh này, sớm đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.


Tên nhóc Âu Dương Bá Thiên này, vậy mà lại kích động sử dụng bùa chú với Bảo Bảo.

Nếu như Bảo Bảo có gì bất trắc, Dạ Ly Thần sẽ nổi giận, tất cả bọn họ đều phải xui xẻo.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tam Vương gia không khỏi nảy sinh ý rút lui, vô ý thức lùi mấy bước về phía đám người phía sau.

Đợi lát nữa nếu như tình hình không ổn, cũng dễ dàng chạy trốn trước tiên.
“Tô Bảo Bảo, không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Bây giờ ngươi đã biết sự lợi hại của ta chưa? Ha ha ha!”
Âu Dương Bá Thiên nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trước mặt, nhịn không được kiêu ngạo cười lớn.

Sự oán hận của cậu ta dành cho Bảo Bảo thật sự quá sâu, cuối cùng lúc này cũng lộ ra không chút che giấu.
Chỉ là ngay sau đó, nụ cười trên mặt Âu Dương Bá Thiên đột nhiên biến mất.

Bởi vì cậu ta đã nhìn thấy trong ánh lửa đó, đang có một bóng người chậm rãi đi ra.
“Hừ, đây chính là tất cả sức mạnh mà người có sao? Hình như cũng chẳng ra làm sao.

Người lớn như vậy rồi mà chỉ biết nghịch lửa, cái loại trò đùa của con nít này thôi sao?”
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bảo Bảo lại trực tiếp đi ra từ trong biển lửa rực cháy.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt của Bảo Bảo phớt đỏ, không những không bị thương, thậm chí mặt mày còn rạng rỡ hơn lúc nãy.
Thấy Bảo Bảo bình yên vô sự, Tô Tử Mạch lập tức thở phào một hơi.

Xem ra lúc nãy Dạ Ly Thần không hề lừa nàng.
Đám người Tam Vương gia thấy Bảo Bảo không sao, cũng thở phào một hơi dài thườn thượt.

Ít nhất lúc này mạng sống của bọn họ xem như đã được giữ lại.
Chỉ có một mình Âu Dương Bá Thiên là bày ra vẻ mặt khó có thể tin được.

Cậu ta nhìn Bảo Bảo đang không ngừng lắc đầu, nói: “Không thể nào.

Lúc nãy ta đã sử dụng bùa chú siêu cấp, quả cầu lửa ẩn chứa trong bùa chú đủ để sánh ngang với pháp thuật do một vị cường giả linh thánh cấp chín thi triển.

Sao ngươi có thể không bị gì cả chứ?”
Âu Dương Bá Thiên quả thật không cách nào tin được sự thật trước mắt.


Trước kia mặc dù Bảo Bảo đã từng hung hăng dạy dỗ cậu ta một trận, nhưng theo suy nghĩ của Âu Dương Bá Thiên thì thực lực của Bảo Bảo nhiều nhất cũng chỉ là linh sĩ mà thôi.
Dù sao thì tuổi tác của Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, thứ như tu luyện này, ngoài thiên phú ra, quan trọng hơn vẫn là phải tích lũy theo thời gian.

Cho dù Bảo Bảo có bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, thì cũng không thể nào đạt đến cấp bậc linh thánh được.
Cho dù thật sự là linh thánh, cũng không thể nào đối mặt với thuật quả cầu lửa một cách dễ dàng như Bảo Bảo lúc nãy.

Nhìn dáng vẻ của Bảo Bảo, rõ ràng là không cần tốn chút sức nào đã có thể bước ra khỏi biển lửa đó.

Điều này quả thật khiến cho Âu Dương Bá Thiên khó có thể hiểu được.
Nhưng cậu ta đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề này nữa, bởi vì Bảo Bảo đã chậm rãi đi về phía cậu ta.
“Âu Dương Bá Thiên, thứ ngu xuẩn, kiến thức hạn hẹp như ngươi không hiểu được cũng rất bình thường.

Chẳng qua lúc nãy đều là ngươi ra tay, bây giờ cũng nên đến lượt ta rồi nhỉ.”
Ngay khoảnh khắc lời vừa dứt, Bảo Bảo đột nhiên tăng tốc, trực tiếp xông đến trước mặt Âu Dương Bá Thiên.
Lúc này Âu Dương Bá Thiên cũng hồi phục lại từ sự khiếp sợ.

Bất kể thế nào thì trận thi đấu này vẫn còn chưa kết thúc.

Mắt thấy nắm đấm của Bảo Bảo cách mình ngày càng gần, sắc mặt Âu Dương Bá Thiên lại lần nữa trở nên hung ác.
Lúc nãy nhất định chỉ là may mắn, có lẽ là trên người hắn có pháp bảo phòng thân gì đó, nhưng lần này hắn sẽ không may mắn như thế nữa đâu.
Âu Dương Bá Thiên liên tục tự an ủi trong lòng, đồng thời cũng nắm chặt nắm đấm.

Đầu của Bảo Bảo còn thấp hơn cậu ta một khúc, khẳng định sức mạnh không thể bằng mình, đánh giáp lá cà mình không hề yếu thế.
Sau khi hạ quyết tâm, Âu Dương Bá Thiên trực tiếp vung nắm đấm, đánh về phía Bảo Bảo.

Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, cuối cùng hoàn toàn đụng vào nhau.
Sau khi kéo gần khoảng cách, thân thể Bảo Bảo có vẻ càng nhỏ bé hơn.

Tô Tử Mạch thấy vậy, lại một lần nữa lo lắng.

Ngược lại là Dạ Ly Thần vẫn thản nhiên như thường, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Ầm!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn truyền ra từ võ đài.


Nắm đấm của Âu Dương Bá Thiên và Bảo Bảo chạm mạnh vào nhau.

Ngay sau đó, thân thể của Âu Dương Bá Thiên lập tức bay ra, tốc độ nhanh đến mức kéo ra một tàn ảnh.
Còn Bảo Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Rõ ràng trong lần va chạm này, Bảo Bảo thắng tuyệt đối.
Theo quy tắc của cuộc thi đấu, Âu Dương Bá Thiên đã bị đánh bay ra khỏi võ đài, tự nhiên người chiến thắng của trận thi đấu này chính là Bảo Bảo.
Chỉ có điều, với tư cách là trọng tài, lúc này Phó tiên sinh đã xem tới mức trợn mắt há hốc mồm, thậm chí cũng quên mất việc tuyên bố kết quả trận đấu.
Lúc này Bảo Bảo vội vàng nhắc nhở Phó tiên sinh: “Phó tiên sinh, có phải là thầy nên tuyên bố kết quả trận đấu rồi không?”
Nghe thấy giọng nói của Bảo Bảo, Phó tiên sinh mới hoàn hồn lại, vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng.

Ta tuyên bố người chiến thắng trận đấu này là Tô Bảo Bảo.”
Sau khi Phó tiên sinh nói xong, Bảo Bảo mới nhìn về phía Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, khuôn mặt nhỏ ngập tràn đắc ý và tự hào, giống như là đang tranh công đòi thưởng với Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch vậy.
Dạ Ly Thần thấy thế thì cũng rất phối hợp, nói: “Đánh đẹp lắm, không làm phụ thân mất mặt!”
Mặc dù trong lòng Tô Tử Mạch có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn khiến cho Bảo Bảo mất mác, chỉ có thể phu xướng phụ tùy theo Dạ Ly Thần: “Bảo Bảo tuyệt lắm, tiếp tục cố gắng, đừng tự cao.”
Sau khi nhận được lời khen ngợi của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, tinh thần Bảo Bảo càng phấn chấn hơn.

Nó quay đầu nhìn những học sinh còn lại, nói: “Ta thấy hay là các ngươi cùng nhau lên đi, đỡ phải lãng phí thời gian thi đấu từng trận.”
Lời này của Bảo Bảo có thể nói là khá ngạo mạn, nhưng những học sinh dưới đài lại không hề tỏ ra tức giận và không phục.

Bởi vì lúc nãy Bảo Bảo đã dùng hành động thực tế chứng minh thực lực của mình.
Những học sinh đó đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Thậm chí trong lòng bọn nó còn sinh ra một ý nghĩ rất thương tâm, cho dù bọn nó thật sự cùng nhau lên đài, rất có thể cũng không phải là đối thủ của Bảo Bảo.
Thấy những học sinh đó đều ngẩn ra không nhúc nhích, Bảo Bảo không khỏi có chút mất kiên nhẫn, nói: “Các ngươi còn sửng đó làm gì hả? Các ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?”
Vẫn không có người nào nhúc nhích.

Lúc này Âu Dương Bá Thiên còn đang nằm đó chưa biết sống chết kìa, bọn nó cũng không muốn tự lên chuốc khổ vào người đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.