Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 228: Đổi Sang Phòng Có Giường Lớn





Nhưng bây giờ người nói mấy lời này lại chính là nhi tử của mình nên Dạ Ly Thần chỉ đành cười khổ nói: “Bảo Bảo con nói rất đúng, trước đây quả thật là phụ thân không tốt, bây giờ phụ thân sẽ trịnh trọng xin lỗi mẫu thân của con.


Sau đó Dạ Ly Thần quay sang phía Tô Tử Mạch rồi nói một cách chân thành: “Nương tử, trước đây đều do ta không tốt, xin nàng hãy tha thứ cho sự lỗ mãng và bốc đồng của ta.


Thấy thái độ của Dạ Ly Thần khẩn thiết như vậy cộng thêm việc Bảo Bảo lại đang đứng bên cạnh nhìn mình, nếu như nàng tiếp tục do dự chỉ e Bảo Bảo sẽ cho rằng người mẫu thân này lòng dạ hẹp hòi.

Nghĩ vậy Tô Tử Mạch bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, ta cũng không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi, ta không tính toán chuyện trước đây với ngài nữa.


Sau khi nhận được sự tha thứ của Tô Tử Mạch Dạ Ly Thần lập tức trở nên vui vẻ, Bảo Bảo đứng bên cạnh giống như ông cụ non nói: “Như vậy mới đúng chứ, người một nhà thì phải hòa thuận với nhau, sau này hai người không được cãi nhau nữa.


Thấy Bảo bảo lao tâm khổ trí vì bọn họ như vậy, Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch không nhịn được bật cười.


Lúc này Phó tiên sinh cũng bắt đầu ban thưởng cho người thắng cuộc trong cuộc thi lần này, cô bé bị dọa sợ mất hồn mất vía trên võ đài lúc nãy cuối cùng cũng hoàn hồn rồi gượng gạo nhìn về phía Bảo Bảo.

Lúc nãy trên võ đài cô bé thực sự sợ chết điếng người nên bây giờ cô bé mới biết Bảo Bảo cố ý nhường mình.

Cảm nhận được ánh mắt của cô bé nhìn về phía mình, Bảo Bảo khoát tay với vẻ mặt thoải mái, trông rất phóng khoáng, lạnh lùng và mang cả dáng vẻ của Dạ Ly Thần.

Sau khi ban thưởng xong mọi người bắt đầu giải tán, sau một ngày chạy đôn chạy đáo thì trời cũng đã tối.

Lúc này Cửu Vương gia chủ động đến gặp Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch nói: “Thần tôn đại nhân, Diệp cô nương, tiểu nhân đã phái người chuẩn bị sẵn kiệu ở bên ngoài rồi, xin mời hai vị.


Nghe Cửu Vương gia nói vậy Dạ Ly Thần nhíu mày nói: “Ngươi nói cái gì, ngươi vẫn còn gọi nàng ấy là Diệp cô nương sao?”
Cửu Vương gia nghe thấy vậy lập tức hoàn hồn, vội vàng nói: “Thần tôn đại nhân nguôi giận, tiểu vương nhất thời hồ đồ nói nhầm, nên gọi là thần tôn phu nhân với đúng.


Tô Tử Mạch nghe cách xưng hô này cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhưng vì đang ở trước mặt người ngoài nên nàng cũng không tiện phản bác, dù sao thì Bảo Bảo vẫn đang đứng bên cạnh nhìn nàng, ít nhất thì trước mặt Bảo Bảo nàng phải duy tì mối quan hệ tốt đẹp, ân ái với Dạ Ly Thần.

Hai người cùng nhau đưa Bảo Bảo ra ngoài, quả nhiên đã có hai cái kiệu đang ở đó đợi rồi.

Dạ Ly thần và Tô Tử Mạch cũng không khách khí ngồi lên kiệu, Cửu Vương gia khoát tay một cái những người khiêng kiệu bèn khiêng kiệu đi về phía Vương phủ.

“Mẫu thân, lần này phụ thân trở về có phải sẽ không đi nữa không?”
Trên đường trở về đột nhiên Bảo Bảo hỏi Tô Tử Mạch một câu như vậy, nghe thấy câu hỏi Tô Tử Mạch không khỏi sững sờ.

Vốn dĩ Tô Tử Mạch định sau hai ngày nữa sẽ nghĩ cách khuyên Dạ Ly Thần rời đi, mặc dù Bảo Bảo và Dạ Ly Thần rất thân thiết nhưng vấn đề giữa nàng và Dạ Ly Thần vẫn chưa thực sự được giải quyết.

Đương nhiên bảo Tô Tử Mạch tạm thời phối hợp diễn một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như Dạ Ly Thần cứ ở lại lâu như vậy Tô Tử Mạch không chịu nổi.

Nghĩ vậy Tô Tử Mạch nói: “Bảo Bảo phụ thân con có rất nhiều việc quan trọng phải làm vì vậy không thể luôn ở bên cạnh chúng ta, mấy ngày nữa ngài ấy sẽ rời đi.



Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy vẻ mặt Bảo Bảo lập tức lộ ra vẻ thất vọng, nhưng đúng lúc này đột nhiên ở bên cạnh vang lên giọng nói của Dạ Ly Thần: “Ai nói mấy ngày nữa ta sẽ đi, lần này vừa hay ta khá nhàn rỗi ở đây một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.


Tô Tử Mạch nghe thấy vậy không khỏi trợn mắt liếc nhìn kiệu bên cạnh, cái tên Dạ Ly Thần này lại nghe trộm nàng và Bảo Bảo nói chuyện.

Nhưng Bảo Bảo ở bên cạnh nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, đoàn người nhanh chóng trở về Vương phủ.

Sau khi đến Vương phủ Tô Tử Mạch định đưa Bảo Bảo trở về phòng nhưng đột nhiên bị Cửu Vương gia ngăn lại.

“Thần tôn phu nhân, căn phòng mà tiểu vương sắp xếp cho người trước đây thực sự quá sơ sài, lần này tiểu vương đã đổi cho người một căn phòng mới để tiểu vương dẫn người đến đó.


Nghe vậy Tô Tử Mạch không khỏi nhíu maỳ: “Cửu Vương gia, ngươi không cần phải khách khí với ta như vậy, cách gọi thần tôn phu nhân nghe rất kỳ quặc, ngươi cứ gọi ta như trước đây là được.


“Thần tôn phu nhân nói đùa rồi, trước đây do tiểu vương không biết thân phận của người, bây giờ nào dám hỗn xược như vậy.


Lúc đang nói Cửu Vương gia theo bản năng liếc nhìn Dạ Ly Thần bên cạnh, rõ ràng việc ông ta đột nhiên thay đổi thái độ với Tô Tử Mạch như vậy là do chịu ảnh hưởng của Dạ Ly Thần.

Tô Tử Mạch thấy vậy cũng không còn cách nào khác chỉ đành đi theo Cửu Vương gia đến nơi ở mới.

Quả nhiên căn phòng mà lần này Cửu Vương gia sắp xếp cho Tô Tử Mạch lớn hơn rất nhiều so với căn phòng cũ, sau khi đi vào phòng Tô Tử Mạch bị trấn động khi nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng.

Chiếc giường lớn này lớn gấp ba lần chiếc giường ở phòng cũ của Tô Tử Mạch hơn nữa trên giường còn được phủ một tấm đệm lớn màu đỏ, trông tràn ngập không khí vui mừng, giống như căn phòng tân hôn vậy.

Tô Tử Mạch thấy vậy không kìm được hỏi Cửu Vương gia: “Cửu Vương gia, ngươi làm thế này cũng khoa trương quá rồi đấy, cái giường to như thế này chỉ có ta và Bảo Bảo ngủ có phải là quá lãng phí rồi không.



Nghe thấy vậy Cửu Vương gia vội xua tay: “Không lãng phí, không lãng phí, thần tôn phu nhân và thần tôn đại nhân lâu ngày mới gặp nhau còn mặn nồng hơn cả tân hôn, tiểu vương đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt mới được.


Cửu Vương gia nói vậy Tô Tử Mạch vội vàng nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi muốn ta và ngài ấy ngủ cùng một giường sao?”
Lúc này Tô Tử Mạch thực sự nóng nảy, lúc nói nàng chỉ về phía Dạ Ly Thần.

Cửu Vương gia còn chưa lên tiếng Dạ Ly thần đã giành nói trước: “Nương tử, ta và nàng vốn dĩ là phu thê, nàng xem Bảo Bảo cũng lớn như vậy rồi, ngủ cùng giường không phải là việc rất bình thường hay sao, Cửu Vương gia, ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi lui xuống trước đi.


Nghe thấy lời này của Dạ Ly Thần Cửu Vương gia vội vàng lui xuống, lúc này Tô Tử Mạch cũng dần hiểu ra, đây chắc chắn là do Dạ ly Thần phân phó Cửu Vương gia sắp xếp như vậy.

Nghĩ vậy Tô Tử Mạch rất muốn đi hỏi tội Dạ Ly Thần nhưng Dạ Ly Thần đột nhiên ghé sát vào tai Tô Tử Mạch nói: “Nương tử Bảo Bảo vẫn đang nhìn chúng ta, ta thấy nàng đừng nói quá nhiều thì hơn.


Tô Tử Mạch nghe thấy vậy theo bản năng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Bảo Bảo đang tò mò nhìn chằm chằm chiếc đệm màu đỏ.

Nếu như lúc này nàng chất vấn Dạ Ly Thần Bảo Bảo nhất định sẽ biết mối quan hệ phu thê của bọn họ chỉ là giả, điều này sẽ là đả kích rất lớn đối với Bảo Bảo.

Nghĩ vậy Tô Tử Mạch chỉ đành miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phu quân nói rất đúng, hôm nay vất vả cả ngày chắc là mệt rồi, để ta xoa bóp cho ngài.


Tô Tử Mạch vừa nói vừa ấn Dạ Ly Thần ngồi xuống giường, Dạ Ly Thần chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có ngày được đối đãi vậy, sau khi hết kinh ngạc trong lòng hắn vui như mở cờ trong bụng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.