Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 237: Khích Tướng Thành Công





Bốn tên tiểu đệ sau lưng Tiểu Hồ Tử cũng đã nhìn chòng chọc như hổ đói từ lâu, theo một tiếng ra lệnh của Tiểu Hồ Tử trực tiếp vung khảm đao trong tay xông về phía hướng Tô Tử Mạch và Cửu Vương.

Tô Tử Mạch thấy vậy nheo mắt lại, trực tiếp vung roi dài trong tay quất về phía bốn người này.

"Vút"
Cây roi dài này theo động tác vung của Tô Tử Mạch tựa như một con rồng sống động, ở giữa không trung phát ra một tiếng gào thét, đồng thời trên thân cây roi còn có ánh điện quang lập lòe.

Uy thế như vậy lập tức khiến bốn tên tiểu đệ đang xông tới kia sửng sốt một chút, thấy động tác của bọn họ chậm lại Tô Tử Mạch cũng không hề do dự, nắm bắt sơ hở này tấn công một người trong đó trước.

"Vút.

"
Roi dài vững chắc quất vào trên người hắn phát ra một tiếng vang thật lớn, tên tiểu đệ bị một roi này quất trúng trong nháy mắt đã nằm ngã trên đất.


Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là cùng lúc trên người kẻ bị ngã này lại có ánh điện quang lóe lên, sau đó da thịt của hắn trong nháy mắt trở nên cháy sém, đồng thời một mùi khét như thịt nướng truyền vào trong mũi mọi người.

Tiểu Hồ Tử thấy cảnh tượng này lại đầy kinh ngạc, theo như hắn ta thấy cây roi dài trong tay Tô Tử Mạch kia nhất định là một loại pháp bảo không tầm thường, nhìn uy lực của ánh điện này thì ít nhất cũng là pháp bảo siêu cấp.

Tiếc là Tiểu Hồ Tử cũng không biết cây roi dài trong tay Tô Tử Mạch không phải pháp bảo siêu cấp gì, đây là một vũ khí hiện đại Tô Tử Mạch lấy ra từ trong Thương Hải Châu.

Ở bên trong cây roi dài có tồn tại mạch điện, Tô Tử Mạch chỉ cần nhấn chốt mở điện là cây roi dài có thể phát ra dòng điện, nhìn giống như là ánh điện quang lấp lóe vậy.

Tiểu Hồ Tử đương nhiên không thể nào biết bí mật trong đó, mà tu vi của hắn ta cùng lắm mới là linh thánh thôi, khi nãy Tô Tử Mạch vừa ra tay hắn ta đã nhìn ra tu vi của Tô Tử Mạch và hắn ta không khác nhau lắm.

Nhưng trong tay Tô Tử Mạch lại có pháp bảo lợi hại như vậy, nếu thật động thủ hắn ta cũng chưa chắc là đối thủ của Tô Tử Mạch.

Về phần bốn tên tiểu đệ hắn dẫn theo, vừa đối mặt đã bị Tô Tử Mạch đánh ngã một tên, ba tên còn lại kia chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Nghĩ tới đây Tiểu Hồ Tử vội vàng mở miệng nói: "Dừng tay, ba người các ngươi lui về đi.

"
Sau khi thấy Tô Tử Mạch xuất thủ vừa rồi, trong lòng ba tên tiểu đệ kia cũng sớm đã sợ, nghe thấy lời này của Tiểu Hồ Tử lập tức cầu cũng không được, vội vàng kéo đồng bọn nằm trên đất trở lại sau lưng Tiểu Hồ Tử.

Cửu Vương gia thấy vậy bỗng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn còn tưởng rằng sẽ có một cuộc chiến ác liệt, nào ngờ Tô Tử Mạch ung dung như vậy đã giải quyết một người, những người còn lại cũng đều sợ đến mức trở về.

"Hừ, không phải vừa rồi ngươi nói muốn giết chúng ta sao, sao bây giờ lại lui về rồi, không phải là sợ rồi chứ?"
Thấy Tiểu Hồ Tử để thủ hạ lui về phía sau Tô Tử Mạch trực tiếp lên tiếng giễu cợt, Tiểu Hồ Tử nghe vậy gương mặt lập tức sa sầm vài phần nói: "Hừ, hôm nay coi như các ngươi may mắn, nhưng lần sau các ngươi sẽ không tốt số như vậy đâu, chúng ta đi.

"
Tiểu Hồ Tử nói xong liền chuẩn bị dẫn thủ hạ rời đi trước, hắn ta cũng nhận ra Tô Tử Mạch khó đối phó, lần đánh lén này đã thất bại không cần thiết lao đầu vào nữa, lại tìm cơ hội đánh lén cho chắc.

Chẳng qua là Tiểu Hồ Tử đang muốn dẫn người rời đi, Tô Tử Mạch lại đột nhiên phi thân nhảy lên chặn lại đường đi của bọn họ.


"Ngươi muốn đi thì đi sao, bản tiểu thư đồng ý để cho các ngươi đi rồi à?"
Tô Tử Mạch nhìn về phía đám người Tiểu Hồ Tử, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ và coi thường.

Tiểu Hồ Tử bị loại ánh mắt này nhìn lập tức cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, lạnh lùng quát Tô Tử Mạch: "Ngươi muốn thế nào, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?"
Lúc này Tiểu Hồ Tử đã hơi thẹn quá hóa giận, phải biết hắn ta mới là người chủ động tới giết Tô Tử Mạch và Cửu Vương gia, bây giờ mình muốn đi lại bị Tô Tử Mạch cản lại, thân là sát thủ còn chút mặt mũi nào nữa hay không.

Tô Tử Mạch nghe vậy lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tiểu Hồ Tử nói: "Vậy ngươi động thủ đi, một nam nhân chỉ biết nói ngoài miệng sao, thế thì ngươi cũng quá vô dụng rồi.

"
Dưới sự chế nhạo không ngừng của Tô Tử Mạch, rốt cuộc Tiểu Hồ Tử hoàn toàn bị chọc tức rồi, giận dữ gầm lên một tiếng rồi xông về phía Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy vậy khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, vừa rồi nàng là cố ý nói những lời đó để chọc tức tên Tiểu Hồ Tử này, bởi vì Tô Tử Mạch cũng nhận ra tu vi của tên Tiểu Hồ Tử này không kém, nếu như hắn ta thật sự một lòng muốn chạy trốn mình chưa chắc có thể bắt hắn ta lại.

Cho nên Tô Tử Mạch mới cố ý không ngừng lên tiếng khiêu khích kích động, tên Tiểu Hồ Tử này quả nhiên vẫn là bị lừa, dưới cơn giận dữ chủ động phát động tấn công về phía Tô Tử Mạch.

Như vậy Tô Tử Mạch có thể tìm cơ hội từ từ chế ngự hắn ta, không cần lo lắng hắn ta sẽ chạy trốn.

Tiểu Hồ Tử này không cao tốc độ lại rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch sớm đã phát hiện, lại lần nữa vung cây roi dài trong tay quất về phía Tiểu Hồ Tử.

Tiểu Hồ Tử thấy vậy sắc mặt không khỏi thay đổi, lúc trước hắn ta đã thấy uy lực của cây roi dài này, nếu để cây roi dài này quất trúng chỉ sợ trong nháy mắt cũng sẽ bị nướng khét.

Nghĩ tới đây Tiểu Hồ Tử cũng không đoái hoài tới việc tấn công Tô Tử Mạch, vội vàng rút lui trước tránh được một roi này của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy Tiểu Hồ Tử rút lui lập tức trong lòng vui vẻ, vừa vung roi dài vừa không ngừng theo sát, triển khai tấn công liên tục không ngừng đối với Tiểu Hồ Tử.

Chiều dài của cây roi này vốn đã vượt xa đao kiếm thông thường, sau khi Tiểu Hồ Tử mất tiên cơ lập tức bị cuốn vào nhịp điệu tấn công của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch vung cây roi dài, dáng người xuất hiện chớp nhoáng nhẹ nhàng uyển chuyển giống như đang khiêu vũ vậy, nhìn lại Tiểu Hồ Tử chỉ có thể nhảy lên không ngừng né tránh giống như một con khỉ tức cười.


Lúc này Tiểu Hồ Tử cũng nhận ra vừa rồi vốn dĩ mình không nên đối đầu với Tô Tử Mạch.

Nếu hắn ta quyết đoán hơn một chút trực tiếp chạy trốn bây giờ cũng sớm đã an toàn thoát thân.

Chẳng qua là hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi, Tiểu Hồ Tử chỉ có thể vừa không ngừng né tránh cây roi dài của Tô Tử Mạch tấn công vừa suy nghĩ trong đầu kế thoát thân.

Ngay khi Tô Tử Mạch và tên Tiểu Hồ Tử này giao thủ, ba tên thủ hạ kia của Tiểu Hồ Tử cũng không nhàn rỗi.

Ba người cũng nhận ra Tiểu Hồ Tử dường như không phải đối thủ của Tô Tử Mạch, chỉ là cuộc chiến ởcấp bậc này bọn họ cũng không có cách nào xen vào.

Sau đó ba người đưa mắt nhìn sang Cửu Vương gia, bây giờ Tô Tử Mạch và Tiểu Hồ Tử đang giao thủ, bọn họ chỉ phải thừa dịp bắt Cửu Vương gia lại, đến lúc đó thì có thể lợi dụng Cửu Vương gia làm con tin tới uy hiếp Tô Tử Mạch rồi.

Nghĩ tới đây ba người cùng lúc xông về phía Cửu Vương gia, Cửu Vương gia vốn đang tập trung tinh thần xem cuộc chiến giữa Tô Tử Mạch và Tiểu Hồ Tử, nào ngờ ba tên thủ hạ của Tiểu Hồ Tử hùng hổ lao về phía mình.

Cửu Vương gia vội vàng nắm chặt kiếm dài trong tay chuẩn bị đỡ đòn, bây giờ Tô Tử Mạch không rảnh thoát thân hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ba người rất nhanh đã bao vây Cửu Vương gia lại, cùng lúc đó trên cơ thể ba người cũng bắt đầu phát ra ánh sáng linh lực màu xanh nhạt.

Cửu Vương gia thấy vậy sắc mặt không khỏi thay đổi, nhìn từ ánh sáng linh lực màu xanh nhạt này thì ba người này đều đang là linh tôn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.