Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 238: Cuồng Đồ To Gan





Bản thân Cửu Vương gia cũng chỉ là một linh tôn cấp ba, ba người này tùy tiện chọn ra một người đều ngang sức ngang tài với hắn.

Bây giờ lập tức phải đối mặt ba đối thủ có tu vi ngang hàng, Cửu Vương gia căn bản không có chút phần thắng nào.
Nghĩ tới đây Cửu Vương gia theo bản năng bắt đầu lui về phía sau, cho dù hắn là Vương gia bình thường sống trong nhung lụa cũng chưa từng đánh nhau với người khác, loại thời điểm này đương nhiên vẫn là bảo vệ tính mạng trước thì hơn.
Ba người kia thấy Cửu Vương gia lui về phía sau lại lộ vẻ mặt dữ tợn, sau đó bèn nhún chân trực tiếp lao về phía Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia thấy vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt giơ trường kiếm trong tay lên chuẩn bị liều mạng với những người này.
"Giết."
Sau khi ba người đang đến gần Cửu Vương gia lại là phát ra một tiếng gầm thét, một khí thế lạnh lùng trong nháy mắt đập vào mặt Cửu Vương gia.

Ba tên này là người theo chân Tiểu Hồ Tử cùng giết những thủ hạ mà Cửu Vương gia mang tới trước đó, kẻ từng dính mạng người trên tay đương nhiên có một luồng sát khí.
Cửu Vương gia lúc này lại là một phen kinh hồn bạt vía, tay cầm kiếm cũng bắt đầu có phần run rẩy.
Lúc này mặc dù Tô Tử Mạch đang giao thủ với Tiểu Hồ Tử, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía bên Cửu Vương gia, thấy tình cảnh Cửu Vương gia không ổn Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày một cái.
Nàng dĩ nhiên không thể bỏ qua Tiểu Hồ Tử này, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc sự an toàn của Cửu Vương gia.
Nếu là người khác thì loại thời điểm này nhất định là không thể giải quyết trọn vẹn, dù sao Tô Tử Mạch chỉ có một người lại không thể thi triển thuật phân thân gì đó.
Nhưng đối với Tô Tử Mạch mà nói việc này thật sự đúng là không phải vấn đề gì, chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa động tâm niệm Thương Hải Châu lóe lên ánh sáng, cùng lúc đó một bóng người trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Cửu Vương gia.
"Cuồng đồ to gan chịu chết đi."
Cửu Vương gia vốn đã chuẩn bị liều chết đánh một trận, nào ngờ đòn công kích của ba người kia đáng lẽ sắp vào trên người mình, lại bị một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn lại.
Cửu Vương gia nhìn kỹ lại lập tức sợ hết hồn, người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình này, từ trang phục lối ăn mặc lại giống nhau như đúc với hai người cứu hắn khỏi cát lún lúc trước.
Người này dĩ nhiên chính là tiên nhân Tô Tử Mạch triệu hồi từ Thương Hải Châu trung, tiên nhân này sau khi hiện thân bèn trực tiếp xông về phía ba tên thủ hạ của Tiểu Hồ Tử.
Ba tên thủ hạ của Tiểu Hồ Tử vốn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một quái nhân như vậy tới, càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là tu vi của quái nhân kia lại vẫn rất không tầm thường, lấy sức một mình đánh ba người bọn họ tháo lui liên tục.
Tiên nhân này dù sao cũng là Tô Tử Mạch triệu hồi từ trong Thương Hải Châu, thực lực của Tô Tử Mạch càng mạnh thì thực lực người triệu hồi ra cũng sẽ càng mạnh.
Tiên nhân trước mặt này cũng có tu vi linh thánh cấp chín giống như Tô Tử Mạch, đối phó giá ba tên linh tôn nho nhỏ trước mắt này đương nhiên không là vấn đề.
Cửu Vương gia ở bên cạnh nhìn tiên nhân này giống như mãnh hổ xuống núi, không lâu sau đã trực tiếp đánh chết hai người trong số họ, còn lại một người lại sợ đến quay đầu chạy ngay lập tức, thậm chí ngay cả lão đại là Tiểu Hồ Tử này cũng không để ý.
Cùng lúc tiên nhân giải quyết ba tên thủ hạ của Tiểu Hồ Tử, cuộc chiến giữa Tô Tử Mạch và Tiểu Hồ Tử cũng đã phân ra được thắng bại.
Tô Tử Mạch dùng cây roi dài công kích liên tục, rốt cuộc linh lực của Tiểu Hồ Tử mất đi khả năng chống cự đầu tiên, bị một roi của Tô Tử Mạch quất trúng nặng nề té ngã trên đất.
"Tô cô nương, vị tráng sĩ vừa rồi kia đâu."

Lúc này Cửu Vương gia chạy nhanh đến bên cạnh Tô Tử Mạch hỏi thăm, vừa rồi sau khi giải quyết ba tên thủ hạ của Tiểu Hồ Tử tiên nhân kia rất nhanh đã biến mất không thấy.
Tô Tử Mạch nghe vậy chỉ có thể qua loa lấy lệ nói: "Cửu Vương gia, người vừa rồi và người lúc trước cứu ngươi là hai người đến từ cùng một môn phái, từ trước đến nay người của môn phái này hành tung bí mật không thích nói chuyện với người khác.

Vừa rồi ta nhờ hắn cứu ngươi, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành dĩ nhiên là trực tiếp rời đi."
Nghe Tô Tử Mạch giải thích như vậy Cửu Vương gia không khỏi đầy tiếc nuối nói: "Vậy thì thật là quá đáng tiếc, người của môn phái này đã nhiều lần cứu bản vương trong lúc nguy nan, nếu như có cơ hội bản vương nhất định phải hậu tạ mới được."
Tô Tử Mạch không muốn có quá nhiều vướng mắc trong vấn đề này, vội vàng nói tránh đi: "Cửu Vương gia trước hết chúng ta không nói việc này, người này đã bị ta bắt được, bây giờ chúng ta cũng nên thẩm vấn hắn ta thật kĩ."
Tô Tử Mạch nói chuyện đồng thời nhìn sang Tiểu Hồ Tử nằm trên đất, lúc này toàn thân Tiểu Hồ Tử đã bị cây roi dài của Tô Tử Mạch quấn thật chặt, cả người cũng không thể động đậy.
Cửu Vương gia nghe vậy nghiêm sắc mặt, lạnh lùng quát Tiểu Hồ Tử kia: "Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới hại Bổn vương?"
Đối mặt với sự chất vấn của Cửu Vương gia, Tiểu Hồ Tử lại tỏ ra rất ương ngạnh, chỉ cười lạnh một tiếng, ngay cả một chữ cũng không chịu nói.
Cửu Vương gia thấy vậy không khỏi giận dữ, đi tới bên cạnh Tiểu Hồ Tử kia nhấc chân đạp mạnh mấy cái.
"Giết hại thủ hạ của Bổn vương, thậm chí còn muốn giết cả Bổn vương, tội như vậy cho dù khiến ngươi chết trăm ngàn lần cũng không đủ.

Nếu ngươi không muốn chết tốt nhất mau mau nhận tội, nếu không bây giờ bản vương liền giết ngươi."
Nói xong lời cuối cùng Cửu Vương gia lại lần nữa giơ trường kiếm trong tay lên, để ở trên cổ Tiểu Hồ Tử.
Tiểu Hồ Tử thấy vậy rốt cuộc mở miệng nói: "Cửu Vương gia, rơi vào tay ngươi trong là ta bản lĩnh không bằng người, ngươi muốn giết muốn lăng trì gì thì tùy ngươi, mười tám năm sau ông đây lại là một trang nam tử."
Tiểu Hồ Tử này đối mặt với sự uy hiếp của Cửu Vương gia căn bản một chút cũng không sợ, nhìn vẻ mặt hắn ta bây giờ dường như vẫn rất kiêu ngạo rất đắc ý vậy.

Cửu Vương gia thấy vậy lập tức trợn tròn mắt, ngay cả chết Tiểu Hồ Tử này còn không sợ, hắn ta lại không khai nhận bất cứ điều gì.
Lúc này Tô Tử Mạch vẫn luôn ở bên cạnh xem không lên tiếng rốt cuộc mở miệng nói: "Cửu Vương gia, xem ra chuyện ép cung này ngươi không quá giỏi, ngươi vẫn là đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút, để ta đi."
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy Cửu Vương gia vội vàng tránh ra, Tô Tử Mạch đi tới bên cạnh Tiểu Hồ Tử kia.
Tiểu Hồ Tử thấy Tô Tử Mạch đến gần vẻ mặt lập tức tỏ ra có chút phức tạp, sự sợ hãi của hắn ta đối với Tô Tử Mạch là phát ra từ nội tâm.

Mặc dù Tô Tử Mạch vẫn chưa động thủ nhưng Tiểu Hồ Tử có một trực giác mãnh liệt, thủ đoạn của Tô Tử Mạch tuyệt đối đáng sợ hơn rất nhiều so với Cửu Vương gia.
"Cửu Vương gia, ta thấy ngài vẫn nên đi xa một chút thì tốt hơn, lát nữa tình cảnh có thể sẽ hơi đẫm máu, ta sợ ngươi thấy sẽ bị ám ảnh."
Trước khi ra tay ép cung Tô Tử Mạch cố ý tốt bụng nhắc nhở Cửu Vương gia một câu, Cửu Vương gia lại vỗ ngực một cái nói: "Tô cô nương, bản vương sống nhiều năm như vậy còn tình cảnh gì chưa từng thấy.

Loại chuyện tra tấn ép cung này bản vương cũng đã gặp không ít, ngươi cứ việc động thủ không cần băn khoăn, coi như bản vương không ở đây là được."
Thấy Cửu Vương gia đã nói như vậy Tô Tử Mạch cũng sẽ không gò ép nữa, quay đầu cười nói với Tiểu Hồ Tử kia: "Ta hỏi lại ngươi một câu cuối cùng, rốt cuộc là ai xúi giục ngươi tới giết Cửu Vương gia?"
"Hừ, ta sẽ không nói, ngươi có giỏi thì giết ta đi."
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Tiểu Hồ Tử vẫn cứng đầu như thường lệ, Tô Tử Mạch thấy vậy gật đầu một cái, sau đó trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một cây ngân châm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.