Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 295: Ấu Trĩ





Trước màn chất vấn của Dạ Đông Thần, Dạ Ly Thần vẫn bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão không cần tức giận, bản tôn cũng chưa từng nói sẽ bao che cho Tô Tử Mạch.

Vi phạm quy tắc của điện Lăng Vân đúng thật là cần phải bị trừng phạt, nhưng mà điện Lăng Vân vẫn còn có quy tắc nếu có người nguyện ý chịu phạt thay thì vẫn được, điều này đại trưởng lão chắc là không quên chứ."
"Chuyện này..."
Nghe Dạ Ly Thần nói thế, sắc mặt của Dạ Đông Thần không khỏi thay đổi.

Điện Lăng Vân quả thật có một quy tắc như thế, nếu như có người vi phạm vào môn quy nhưng có người khác tình nguyện đứng ra chịu phạt thay thì vẫn được.
Quả nhiên, Dạ Ly Thần lần nữa mở miệng nói: "Đại trưởng lão, bản tôn hiện tại muốn chịu phạt thay cho Tô Tử Mạch.


Mặc kệ là hình phạt gì thì bản tôn cũng đều gánh chịu, phiền đại trưởng lão làm nhanh lên một chút."
Dạ Ly Thần nói xong cũng trực tiếp tiến thẳng về phía trước hai bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dạ Đông Thần.
Tô Tử Mạch thấy thế, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Dạ Ly Thần vừa xuất hiện đã lập tức chịu phạt thay cho nàng, nhưng mà với tu vi của Dạ Đông Thần, nếu thật sự dốc toàn sức mà đánh mười trượng thì cho dù có là Dạ Ly Thần cũng sẽ không dễ chịu gì.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch bỗng có chút đau lòng, nếu Dạ Đông Thần thật sự đám đả thương Dạ Ly Thần, vậy nàng nhất định sẽ nghĩ cách để giúp Dạ Ly Thần trút cơn giận này.
Nhưng mà Dạ Đông Thần bên này lại có chút do dự, nếu hành xử với Tô Tử Mạch thì dĩ nhiên ông ta sẽ không chút kiêng dè, nhưng dù sao Dạ Ly Thần chính là điện chủ của điện Lăng Vân, nếu ông ta thật sự đánh hắn ở trước mặt nhiều người như vậy thì cho dù Dạ Ly Thần không lên tiếng, nhưng người trong điện Lăng Vân này cũng sẽ bất mãn với ông ta.
Thế nhưng vừa nãy ông ta cũng đã nói ra rồi, nếu hiện tại mà bỏ qua thì chẳng phải sẽ tự mình vả mặt mình à.
Trong một thoáng, Dạ Đông Thần rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để dạy dỗ Tô Tử Mạch một chút, nào ngờ bây giờ lại tự lấy đá chọi vào chân, lần này phải làm sao mới tốt đây.
Nhìn thấy Dạ Đông Thần vẫn ở đó chần chừ, Dạ Ly Thần nhướng mày nói: "Đại trưởng lão, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, bản tôn còn có rất nhiều chuyện gấp cần xử lý, ông nhanh dụng hình đi."
Dưới sự thúc giục của Dạ Ly Thần, Dạ Đông Thần cuối cùng cũng cắn răng mà gượng ra một nụ cười nói: "Ly Thần, ngươi nói quá lời rồi.

Mới vừa nãy lão phu đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, dù sao Tô cô nương cũng là mới tới điện Lăng Vân, không biết quy tắc cũng là chuyện có thể thông cảm được.

Lần này chi bằng không trừng phạt, tạm thời ghi lỗi, sau này nếu Tô cô nương có biểu hiện tốt thì tha thứ, nếu lại vi phạm môn quy khác sẽ cộng lại rồi xử phạt, ngươi thấy thế nào."
Trải qua một phen cân nhắc, Dạ Đông Thần cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn, nói mấy lời này thực chất Dạ Đông Thần cũng cảm thấy tự vả mặt mình rất đau, mà ánh mắt của mấy người đệ tử trong điện Lăng Vân ở xung quanh nhìn về phía ông ta cũng có vẻ đang rất khinh bỉ.
"Đại trưởng lão vừa nãy nói chuyện hoa mĩ như vậy, bây giờ vừa nghe tới thần tôn đại nhân muốn chịu phạt thay cho thần tôn phu nhân thì đã không dám xuống ta, thực sự đúng là trò cười lố bịch."

"Đúng đó, nhưng mà thần tôn đại nhân của chúng ta hình như là lần đầu tiên che chở cho nữ nhân như vậy đó nha, xem ra thần tôn đại nhân và thần tôn phu nhân có tình cảm rất tốt."
"Phí lời, con của hai người họ đều đã lớn như vậy rồi, tình cảm này còn có thể không tốt được nữa sao.

Sau nay chúng ta phải đối xử với thần tôn phu nhân khách khí một chút mới được."
Giữa đợt bàn tán xôn xao của mọi người, Dạ Ly Thần mới lạnh mặt nói: "Nếu đã vậy thì bản tôn trước hết xin cáo từ, đại trưởng lão ngài cứ tự nhiên."
Nói xong, Dạ Ly Thần trực tiếp kéo tay của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, vừa nắm tay vừa tiêu sái rời đi.
Chờ đến khi xung quanh vắng lặng như tờ, Tô Tử Mạch lúc này mới vội vàng hất tay Dạ Ly Thần ra, trên mặt còn làm ra vẻ ghét bỏ.
Dạ Ly Thần thấy thế lại mỉm cười gian manh, nói: "Nàng là thái độ gì thế, trên đời này có biết bao nhiêu thiếu nữ muốn được bản tôn nắm tay đều không có diễm phúc đó đâu, nàng lại dám ghét bỏ bản tôn?"
Trước màn chất vấn của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch chỉ hừ nhẹ một tiếng, đáp: "Bổn tiểu thư không phải là những nữ tử tầm thường đó, hơn nữa mấy chuyện tình cảm của ngài không phải ta đây không biết, không cần nhắc nhở ta."
Dạ Ly Thần nghe thế lại nhướng mày nói: "Tô Tử Mạch, nàng nói rõ ràng ra chút đi, bản tôn làm gì có mối tình nào."
"Dạ Ly Thần, lúc này mà ngài còn không chịu nói thật nữa, người tên Lạc Anh đó hẳn là ngài rất quen thuộc nhỉ, chính là con dâu mà đại bá của ngài đã chọn cho ngài đó.

Ta thấy ta với Bảo Bảo ở đây chỉ làm vướng bận ngài thôi, chi bằng ta dắt Bảo Bảo đi thì được rồi, đỡ phải làm hỏng chuyện tốt của ngài với Lạc Anh kia."
Tô Tử Mạch vừa nói vừa tiến lên kéo tay Bảo Bảo, cậu nhóc lúc này chính là bị kẹt giữa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhăn nhó khổ sở.
Tô Tử Mạch nói ra hết lời trong lòng cũng lập tức cảm thấy có chút hối hận, vừa nãy nhìn thấy được Dạ Ly Thần rõ ràng trong lòng nàng rất vui mừng, nhưng mà một lúc sau lại bỗng bắt đầu cảm thấy tức tối.
Đặc biệt là khi nhớ tới chuyện mà Lạc Anh và cả Dạ Đông Thần nói trước đó, chung quy là những ngày qua Dạ Ly Thần không có ở đây nên Tô Tử Mạch đã chịu nhiều oan ức, lúc một mình còn có thể kiên cường gồng gánh, nhưng mà Dạ Ly Thần vừa xuất hiện đã không nhịn được mà muốn trút giận với người này một trận.
Dạ Ly Thần ban đầu còn ngơ ngác không hiểu lắm, nhưng lúc này mới dần nhận thức được sự viện, vừa nhìn Tô Tử Mạch lại vừa nở nụ cười nhàn nhạt.
Tô Tử Mạch bị người kia nhìn như thế chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng, không nhịn được mà trách hắn một trận: "Ngài cười cái gì, ta đang rất nghiêm túc đó, ngài làm sao lại còn có tâm trạng cười vậy."

"Vi phu nhìn ra rồi, nàng là đang ghen à."
Dạ Ly Thần một bên nói, một bên lại cười rất khoái chí.

Tô Tử Mạch thấy thế lại càng giận không có chỗ để trút, cái tên Dạ Ly Thần này đã lâu rồi không gặp đúng là không còn cao lãnh như trước nữa, nhưng mà đổi lại da mặt cũng dày lên quá rồi.
Lại dám nói chuyện với mình như thế, chẳng lẽ không cần mặt mũi nữa à.
Tô Tử Mạch càng nghĩ càng giận, trực tiếp kéo Bảo Bảo rời đi, một bên lại quay sang nói với thằng bé: "Bảo Bảo, chúng ta đi, sau này chúng ta cũng không cần tới nơi này nữa."
Dạ Ly Thần thấy thế cũng đồng thời kéo tay Bảo Bảo lại, cũng như người kia mà nói tới: "Bảo Bảo, không được nghe mẫu thân của con, mẫu thân con là đang giở thói con nít giận dỗi đó, chờ chút nữa nàng ấy sẽ hết thôi."
Bảo Bảo bị Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần lôi qua lôi lại cảm thấy vô cùng phiền nhiễu, bản thân cậu rõ ràng vẫn là một đứa bé, nhưng không hiểu sao lại cứ cảm thấy phụ mẫu của cậu còn ấu trĩ hơn cả mình nữa.
"Trời ơi con không xong rồi."
Giữa lúc Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đang giằng co Bảo Bảo, cậu bé bỗng hét thảm lên một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại trực tiếp ngất đi.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần thấy thế đã lập tức biến sắc, cả hai cùng nhau bế Bảo Bảo lên giường nằm.

Dạ Ly Thần vội vàng kiểm tra cơ thể của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch cũng ở bên cạnh sốt sắng hỏi tới: "Bảo Bảo nó sao rồi, Dạ Ly Thần, ta nói cho ngài biết, nếu Bảo Bảo có chuyện gì bất trắc ta sẽ liều mạng với ngài."
Giữa lúc Dạ Ly Thần đang vội vàng bắt mạch cho Bảo Bảo, cậu bé lại bỗng mở mắt ra, quay về phía của Dạ Ly Thần mà nháy nháy mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.