Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 350: Cuộc Đọ Sức Giữa Những Đứa Trẻ





Tuy nhiên, sau khi nghe chưởng môn Hoa Giản môn nói, Bảo Bảo liền tò mò nhìn Tô Tử Mạch và nói: “Mẫu thân ơi, minh châu của đáy biển sâu này có thực sự thần kỳ đến vậy không?”
Dạ Ly Thần nghe thấy giọng nói của Bảo Bảo, cười nhẹ với Bảo Bảo, sau đó trực tiếp đưa chiếc hộp cho Bảo Bảo: “Bảo Bảo à, viên minh châu của biển sâu này ta tặng lại cho con, con có thể tự mình xem xem thì tự nhiên sẽ biết nó có thần kỳ như vậy không.”
Khi mọi người nhìn thấy điều này, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt của chưởng môn Hoa Giản môn càng thêm phức tạp.

Một lễ vật trân quý như vậy mà Dạ Ly Thần vung tay một cái đã trực tiếp tặng cho một đứa bé như Bảo Bảo rồi, như vậy không phải là đã có hơi tùy tiện rồi sao.

Truyện Tổng Tài
Bảo Bảo không quan tâm lắm, nhanh chóng mở hộp lấy minh châu của đáy biển sâu bên trong ra.
Viên minh châu dưới đáy biển này to bằng nắm tay người lớn, phát ra ánh sáng màu trắng, tuy không có sáng tựa ban ngày khoa trương như chưởng môn của Hoa Giản môn đã nói, nhưng quả thực là đã quá đủ để thắp sáng trong bóng tối.
Thấy vậy, Bảo Bảo không khỏi vui mừng: “Ôi, thứ này thật sự sẽ phát sáng đấy, mẫu thân người nhìn xem, trông vui thật.”
Thấy vậy, Tô Tử Mạch xoa đầu Bảo Bảo và nói: “Nếu vui thì con cứ giữ lại từ từ chơi.


Dù sao phụ thân của con cũng đã tặng viên minh châu của đáy biển sâu này cho con rồi.

Con muốn chơi bao nhiêu cứ tùy thích.”
Khi Bảo Bảo nghe vậy liền phấn khích hơn nữa, mọi người đều cảm thấy không nói nên lời, nhưng trông Dạ Ly Thần lại có vẻ khá vui, món quà này trông cũng có vẻ là đã tặng rất đáng.
Đã có người dẫn đầu, những người từ các môn phái khác ở phía sau cũng lần lượt bắt đầu dâng quà cho Dạ Ly Thần, những món quà này đều là những thứ kỳ lạ cổ quái từ khắp nơi, nhưng có một điều giống nhau, đó là những món quà này đều là những thứ vô cùng hiếm.
Nếu người bình thường muốn có được những thứ này thì chắc chắn không phải chỉ cần bỏ tiền ra là đã có thể chạm tới được, có những món quà mà đến ngay cả Tô Tử Mạch cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Thảo nào lúc trước nàng thấy trên người của Dạ Ly Thần có rất nhiều bảo vật kỳ lạ.

Xem ra đều là người khác tặng rồi.
Thấy tiết mục dâng tặng lễ vật sắp kết thúc, một ông lão bước tới, quỳ xuống trước mặt Dạ Ly Thần và nói: “Thần tôn đại nhân, tại hạ là Lưu Phong đến từ Phái Thanh Vân của nước Hạn Hải.

Lần này, ta đã đặc biệt chuẩn bị một cô bé thông minh hơn người làm quà cho thần tôn đại nhân.

Mong thần tôn đại nhân có thể vui lòng nhận cho.”
Lưu Phong vừa nói thì đồng thời có một tiểu cô nương sáu bảy tuổi bước ra, đi đến bên cạnh ông ta, cũng quỳ trước mặt Dạ Ly Thần.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy vậy đều sững sờ, các món quà mà những người khác tặng tuy rằng đều kỳ lạ nhưng ít nhiều gì cũng cũng là đồ vật, Lưu Phong này vậy mà lại trực tiếp tặng một người sống đây, đây là chuyện mà trước đây chưa từng xảy ra.
Tô Tử Mạch lúc này cũng rất kinh ngạc, Dạ Ly Thần thậm chí cau mày nói: “Ngươi làm vậy là có ý gì, tại sao lại tặng một con người đến đây?”
Lưu Phong nghe xong liền vội vàng giải thích: “Thần tôn đại nhân bớt giận, tiểu nhân nghe nói thần tôn đại nhân đã có phu nhân con rồi.

Cái gọi là chuyện tốt sẽ có đôi có cặp.

Tiểu nhân cất công tặng một bé gái đến, như vậy thì thần tôn đại nhân sẽ nhi nữ song toàn chẳng phải là mỹ mãn sao?”

Lúc này, Thi Thanh Nghiên ở bên cạnh cũng đỡ lời: “Ly Thần ca ca, Lưu Phong trưởng lão cũng có lòng tốt.

Tặng một món quà như vậy cũng đủ thể hiện sự dụng tâm của ông ta.

Ly Thần ca ca, huynh cứ nhận đi.”
“Không được.”
Ngay khi Thi Thanh Nghiên vừa nói xong, Dạ Ly Thần còn chưa kịp lên tiếng thì Bảo Bảo đã cất lời trước.
Tuy rằng cậu nhóc còn nhỏ nhưng nó lại không hề ngu ngốc chút nào, ban nãy những lời mà Lưu Phong nói cậu bé đã nghe thấy rõ ràng, lão già này vậy mà lại dám tặng một tiểu cô nương đến để cho Dạ Ly Thần nhận làm con gái của mình.

Vậy thì sau này Dạ Ly Thần vẫn có thể đối xử tốt với nó như bây giờ không?
Điều này làm cho Bảo Bảo nhất thời cảm thấy bị đe dọa nặng nề, ngay lập tức cất lời từ chối thay cho Dạ Ly Thần.

Vốn dĩ Dạ Ly Thần không muốn nhận tiểu cô nương này làm con gái của mình, nhưng thấy Bảo Bảo phản ứng dữ dội như vậy, Dạ Ly Thần ngược lại chợt cảm thấy rất thú vị, cười với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, tại sao con không đồng ý? Thực ra, Lưu Phong trưởng lão nói cũng khá có lý, bản tôn chỉ có một người con trai là con thì chắc là vẫn chưa đủ trọn vẹn, nếu có thêm một đứa con gái nữa thì có lẽ cũng không tệ.”
“Phụ thân, cô bé này thoạt nhìn đã thấy rất ngốc rồi.

Nếu như phụ thân nhận nàng ta là con gái, phụ thân nhất định sẽ bị chọc tức điên lên mất.”
Dạ Ly Thần nghe xong liền hỏi Lưu Phong: “Lưu Phong trưởng lão, cô bé mà ngươi tặng cho bản tôn có ngốc không?”
Lưu Phong nhanh chóng trả lời: “Thần tôn đại nhân, cô bé này tên là Thanh Liên, được phái Thanh Vân chúng ta tuyển chọn rất kỹ lưỡng.

Thanh Liên tuy còn nhỏ nhưng đã rất có tài, hơn nữa còn tinh thông hết thảy cầm kỳ thi họa.

Tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến danh tiếng của thần tôn đại nhân đâu ạ.”
Sau khi Lưu Phong nói xong, Dạ Ly Thần cười với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, con cũng đã nghe rồi đấy, tiểu cô nương tên Thanh Liên này không có tệ như con nói, tình cờ con cũng nhỏ tuổi hơn cô bé, sau này để cô bé làm tỷ tỷ của con có được không?”
“Không được, vừa rồi đều chỉ là lời nói phiến diện của người.


Nếu có bản lĩnh thì để nàng ta thi với con đi, nàng ta phải đánh bại được con đã rồi hẵn tính tiếp.”
Nhìn thấy Bảo Bảo vừa tức giận vừa lo lắng, Dạ Ly Thần càng cảm thấy buồn cười, Tô Tử Mạch lúc này cũng nhìn ra được tâm tư của Dạ Ly Thần, không khỏi trừng mắt nhìn Dạ Ly Thần.
Tuy nhiên, Tô Tử Mạch cũng muốn nhìn thấy sự tiến triển tu luyện của Bảo Bảo trong khoảng thời gian này, tiểu cô nương tên là Thanh Liên này trông rất điềm đạm và quả thực là trông trưởng thành và trầm ổn hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường.

Nếu như để cô bé luyện tập với Bảo Bảo thì cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch vạch trần Dạ Ly Thần nữa, còn Bảo Bảo lúc này đã đi thẳng đến trước mặt Thanh Liên, vẻ mặt khiêu khích nói với Thanh Liên: “Này, ngươi có dám đấu một trận với ta không.”
Trước sự khiêu khích của Bảo Bảo, Thanh Liên không nói gì, chỉ liếc nhìn Lưu Phong một cái, Lưu Phong ở trước mặt tiểu thiếu gia Bảo Bảo cũng không dám làm càn, mà ông ta lại nhìn ngược về phía Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần lúc này mới chậm rãi nói: “Nếu như vậy thì cứ để hai đứa nhỏ này đấu một trận, cứ xem như là để góp vui cho yến tiệc tối hôm nay.”
Nghe vậy, Lưu Phong nói với Thanh Liên: “Thanh Liên, ngươi đấu với tiểu thiếu gia vào chiêu đi.

Chú ý khi ra tay phải nhớ rõ chừng mực, tuyệt đối đừng làm tiểu thiếu gia bị thương.”
Sau khi được Lưu Phong cho phép, Thanh Liên đứng dậy gật đầu với Bảo Bảo, hai đứa trẻ nhanh chóng đứng cách xa nhau, tuy rằng cuộc đấu còn chưa bắt đầu, nhưng bầu không khí trước trận đấu cũng đã căng thẳng lên rồi.
Bảo Bảo và Thanh Liên tuy vẫn còn là hai đứa trẻ, nhưng với tư chất đặc biệt của Bảo Bảo thì một đứa trẻ bình thường không thể nào so sánh được, còn Thanh Liên có thể được phái Thanh Vân chọn ra và dâng tặng cho Dạ Ly Thần làm con gái thì tự nhiên cũng không phải là hạng tầm thường.

Hai đứa trẻ này có thể gọi là con trời, thiếu niên thiên tài.
Lúc này hai người đúng từ xa quan sát đánh giá đối phương, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Phu nhân, nàng nói xem Bảo Bảo và tiểu cô nương tên Thanh Liên này ai có thể giành chiến thắng?”
Trước khi cuộc thi bắt đầu Dạ Ly Thần hỏi Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là con trai của ta thắng rồi, nhưng phái Thanh Vân này lại tặng cho ngài một món quà như vậy, e rằng có ý đồ không đơn thuần.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.