Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 386: Thiên Tài Trong Số Những Thiên Tài





Quả nhiên sau khi Thương Giác đưa Bảo Bảo đến trước bức tượng, ông ấy cười nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, con đặt lòng bàn tay của con lên mắt cá chân của bức tượng này đi.


Mặc dù trong lòng Bảo Bảo rất khó hiểu nhưng thằng bé vẫn làm theo sự chỉ dẫn của Thương Giác, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mắt cá chân của bức tượng.

Sau khi lòng bàn tay của Bảo Bảo đặt lên bức tượng, bức tượng ban đầu còn mờ ảo lập tức phát ra ánh hào quang chói lọi, chiếu sáng toàn bộ đại điện.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Thương Giác lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí còn hoài nghi rằng liệu bức tượng để kiểm tra khả năng tu luyện của đệ tử có vấn đề gì hay không.

“Dạ Ly Thần, tại sao bức tượng này đột nhiên phát ra ánh kim quang vậy? Chẳng lẽ đây là bài khảo thí khi vào học mà trước đây ngài đã nói sao?"
Tô Tử Mạch không biết bức tượng phát ra kim quang như vậy là có ý nghĩa gì, nhưng nàng đã thấy biểu cảm của Thương Giác, nhưng có lẽ kết quả đánh giá của Bảo Bảo đã khiến ông ấy vô cùng bất ngờ, nếu không với một lão già thận trọng như Thương Giác thì không thể nào có phản ứng như thế được.


Lúc này Dạ Ly Thần mới mỉm cười nói: “Bức tượng này được điêu khắc giống với dáng vẻ của sư phụ Thương Giác, toàn bộ bức tượng đều được làm bằng chất liệu đặc biệt, chỉ cần đặt bàn tay vào vị trí cố định thì có thể đánh giá được khả năng tu luyện thiên phú của người đó, dựa theo mức độ thiên phú sẽ phát ra các màu sắc khác nhau, màu này giống với màu linh lực của người tu luyện, từ thấp đến cao là đỏ, cam, lục, lam, tím và vàng, màu vàng của bức tượng cho thấy Bảo Bảo có năng lực tu luyện rất cao, hơn nữa với mức độ sáng chói của hào quang cho thấy Bảo Bảo là thiên tài trong số những thiên tài.


Sau khi Dạ Ly Thần giải thích, Tô Tử Mạch bất giác hiểu ra, trong lòng vui mừng không thôi.

Cuối cùng Thương Giác cũng phục hồi lại tinh thần, ông ấy nhìn về phía Bảo Bảo với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, giống như một con sói bị bỏ đói lâu ngày bất chợt nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ.

“Thần tôn đại nhân, lão phu đồng ý nhận Bảo Bảo vào học phủ Đăng Thần, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.

Bảo Bảo chính là đứa trẻ giỏi nhất trong những đứa trẻ mà lão phu đã dạy từ khi thành lập học phủ Đăng Thần này.


Sau khi nhìn thấy khả năng tu luyện thiên phú của Bảo Bảo, Thương Giác không ngớt lời khen ngợi thằng bé, đối với việc này Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng không có chút nào ngạc nhiên.

Chỉ thấy Dạ Ly Thần chậm rãi nói: “Thương viện trưởng quá lời rồi, mặc dù Bảo Bảo có tài năng thiên phú nhưng vẫn còn có chút nghịch ngợm.

Bản tôn đưa Bảo Bảo vào học phủ Đăng Thần, thật ra việc tu luyện cũng không quá quan trọng.

Thương viện trưởng cũng có thể dạy Bảo Bảo đọc thêm sách thánh hiền, để nó có thể hiểu chuyện một chút là đủ rồi.


Lời nói của Dạ Ly Thần có phần điềm đạm, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng, Dạ Ly Thần thân là cường giả đứng đầu Thiên Huyền Đại Lục, nếu muốn dạy Bảo Bảo tu luyện thì cần gì phải phiền phức đưa Bảo Bảo đến học phủ Đăng Thần làm gì?
Trong lòng Thương Giác cũng hiểu rõ điểm này, ông ấy vội vàng gật đầu đồng ý: “Thần tôn đại nhân yên tâm, cho dù tu luyện hay là những phương diện khác, lão phu đều sẽ cố gắng hết sức dạy dỗ Bảo Bảo thật tốt, ngài và phu nhân xin hãy yên tâm.



Nhìn thấy Bảo Bảo vượt qua bài khảo thí một cách suôn sẻ, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng nên cáo từ.

Trước khi rời đi, Tô Tử Mạch có chút không lỡ, lúc trước khi Bảo Bảo ở bên cạnh, Tô Tử Mạch nghĩ thằng bé luôn nghịch ngợm làm nàng khó chịu, nhưng bây giờ Bảo Bảo thật sự đã ở lại học phủ rồi, Tô Tử Mạch lại có một chút không nỡ.

May thay, Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch không nỡ, hắn lập tức đứng trước mặt Tô Tử Mạch, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, con ở học phủ Đăng Thần thì phải nghe lời viện trưởng và các sư phụ, một thời gian nữa ta và mẫu thân sẽ đến thăm con, nếu như con không nghe lời để xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng trách ta dạy dỗ con.


Đối mặt với lời răn dạy của Dạ Ly Thần, Bảo Bảo lập tức gật đầu rồi nói: “Phụ thân, con biết rồi, phụ thân cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời.


Tuy ngoài miệng Bảo Bảo hứa thì rất vui vẻ, nhưng trên mặt thì đã hiện lên vài phần sốt ruột, đối mặt với việc phải ở lại một mình trong học phủ Đăng Thần, Bảo Bảo không hề sợ hãi hay lo lắng, thậm chí còn có vẻ nôn nóng.

Sau đó Dạ Ly Thần đưa Tô Tử Mạch rời đi trước.

Sau khi xuống núi, Tô Tử Mạch không nhịn được nói: “Dạ Ly Thần, vừa rồi lúc chúng ta đi, Bảo Bảo không có vẻ gì là luyến tiếc cả, trước đây thằng bé rất thích quấn lấy ta, chỉ cần ta không ở bên cạnh một lúc thì thằng bé đã lo lắng đến mức bật khóc, tại sao vừa nãy lại không có phản ứng gì vậy?”
Nghe thấy lời nói của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không nhịn được cười: “Phu nhân, Bảo Bảo nó đã không còn là một đứa bé rồi, điều này có nghĩa là thằng bé đã bắt đầu trưởng thành, đã có thể sống tự lập rồi, nàng nên cảm thấy vui thay nó mới phải.


“Ngài nói gì vậy? Bảo Bảo bây giờ mới bao nhiêu tuổi chứ, ngài nói thằng bé ở học phủ sẽ không bị các bạn học khác bắt nạt, ta thì nghĩ những đứa trẻ lớn hơn ở đó rất hung hãn!”
Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch lo lắng như vậy, nhịn không được lắc đầu nói: “Phu nhân, nàng không nên nói thêm nữa, trước tiên vi phu sẽ đưa nàng về điện Lăng Vân, một thời gian nữa chúng ta lại đến gặp Bảo Bảo, Bảo Bảo có bản lĩnh như thế nào, nàng là mẫu thân của nó nàng nên là người biết rõ nhất, nó không bắt nạt người khác là tốt rồi.



Dạ Ly Thần nói xong thì kéo Tô Tử Mạch rời đi, mà ở bên trong học phủ Đăng Thần, Thương Giác cũng đưa Bảo Bảo đi tham quan xung quanh học phủ.

“Bảo Bảo, học phủ Đăng thần này là nơi rèn luyện và học tập, môi trường cũng rất đơn giản, ngoài các phòng nghỉ ngơi và phòng học ra, còn có một quảng trường, chính là nơi mà các đệ tử sẽ tranh tài tỷ thí với nhau, vừa rồi lão phu cũng đã dẫn con xem qua, bây giờ con có muốn hỏi thêm gì không?”
Trên mặt của Thương Giác nở một nụ cười hiền từ, sau khi nhận ra tài năng hơn người của Bảo Bảo, Thương Giác đối xử với Bảo Bảo hết sức dịu dàng.

Trong nhiều năm kể từ lúc sáng lập học phủ Đăng Thần đến giờ, mặc dù mỗi đệ tử tốt nghiệp đều đã tu luyện lên Linh hoàng, nhưng không một người nào có thể tiến xa hơn mức Linh hoàng.

Thương Giác luôn cảm thấy đau đầu vì việc này, mà sự xuất hiện của Bảo Bảo đã mang đến cho ông ấy niềm hi vọng, Dù sao thì Dạ Ly Thần cũng là một siêu cấp cường giả linh hoàng chi thượng, Bảo Bảo là con trai của Dạ Ly Thần, thằng bé có một sức tài năng thiên phú, chỉ cần được dạy dỗ tốt, trong tương lai đương nhiên sẽ có cơ hội lớn trở thành siêu cấp cường giả linh hoàng chi thượng.

Bảo Bảo nhanh chóng gật đầu nói: “Viện trưởng, con biết rồi, nếu như ngài có chuyện gì thì cứ đi làm trước đi, con tự đi một mình là được rồi.


Sau khi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch rời đi, Bảo Bảo cảm thấy rất lâu chưa được tự do như thế này, bây giờ thằng bé rất nóng lòng, nó muốn đi tìm những đứa trẻ khác để chơi đùa, muốn Thương Giác nhanh chóng rời đi.

Thương Giác nghe thấy Bảo Bảo nói như vậy thì cười rồi gật đầu nói: “Thôi được, con có thể tự đi một mình trước, đợi đến sáng ngày mai sẽ cùng lên lớp với các đệ tử khác.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.