Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 389: Sự Khiêm Tốn Của Bảo Bảo





Trong lúc Tiêu Nam đang lo lắng trong lòng thì Mã Tuấn đã xông đến ngay trước mặt Bảo Bảo, khuôn mặt cậu ta vì tức giận mà đỏ phừng phực như lửa, có thể thấy nắm đấm cậu ta tung ra vô cùng quyết liệt.

Bảo Bảo thấy thế vẫn giữ nguyên vẻ bình thản ung dung như cũ, đợi tới khi thấy cú đấm của Mã Tuấn càng ngày càng sát mặt mình, cậu bé mới giơ nắm đấm của mình lên, hai người họ lại một lần nữa đấu đầu với nhau.

"Phịch!"
Lúc hai cú đấm chạm vào nhau, một tiếng vang còn lớn hơn lần trước lại phát ra, lúc này, cơ thể Bảo Bảo hơi dao động một chút, tuy nhiên đôi chân của cậu bé vẫn rất vững chãi đứng tại chỗ, không hề dịch chuyển.

Ngược lại, Mã Tuấn bị cú đánh trả này đánh bay ra ngoài, lần này tốc độ và khoảng cách bị bắn ra ngoài nhanh hơn, xa hơn, có thể thấy mặc dù Mã Tuấn đã dùng hết khả năng nhưng vẫn không cách nào đánh thắng Bảo Bảo.


Những học viên kia thấy thế thì lại tiu nghỉu xuống, bọn họ nhìn sang Bảo Bảo bằng ánh mắt khiếp sợ, giống như đang nhìn một con quái vật vậy.

Quay sang Tiêu Nam, mặc dù là người cổ vũ cho Bảo Bảo, nhưng bấy giờ vẻ mặt của cậu bé cũng khiếp đảm không khác gì những người khác, cho dù cậu ta luôn mong Bảo Bảo chiến thắng nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Bảo Bảo hạ gục đối phương, cậu ta cũng bị thực lực của Bảo Bảo làm cho sợ luôn rồi.

Trong lúc bầu không khí đang lặng ngắt như tờ thì đột nhiên một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều bừng tỉnh trở lại, ngoảnh lại nhìn mới biết hóa ra là Thương Giác đang đi tới.

Bảo Bảo nhìn thấy Thương viện trưởng bèn lễ phép cúi chào: "Chào viện trưởng đại nhân, vì ta vừa mới vào học phủ Đăng Thần cho nên mới muốn làm quen với các huynh đệ ở đây một lát, còn có người chủ động lên so tài tỉ thí với ta, cho nên vừa nãy ta mới giao lưu với hắn một chút.

"
Lời này của Bảo Bảo vừa nói ra đã khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy Bảo Bảo đã giáo huấn cho Mã Tuấn một trận, giờ lại nói chỉ là giao lưu một chút thôi, như vậy có khác nào đang lừa người khác?
Có điều chẳng ai dám mở miệng vạch trần Bảo Bảo, dù sao vừa rồi mọi người cũng đã thấy được năng lực thực sự của cậu bé, ngay cả Mã Tuấn cũng không chịu nổi một kích của Bảo Bảo thì bọn họ càng không thể là đối thủ của cậu bé được, nếu chẳng may đắc tội với cậu bé thì sau này có khi sống cũng không yên.

Thương Giác nghe vậy thì mỉm cười: "Hóa ra là như vậy, vậy thì là chuyện tốt rồi, vốn lão phu định là ngày mai sẽ giới thiệu ngươi với mọi người, nếu ngươi đã làm quen trước với mọi người thì tốt quá, mọi người nghe rõ đây, cậu bé này là học viên mới của học phủ Đăng Thần chúng ta, tên Bảo Bảo, cậu bé này nhỏ tuổi hơn các ngươi, sau này nhớ phải giúp đỡ người ta một chút.

"
Nghe Thương Giác nói như vậy, mọi người xung quanh bỗng có cảm giác hơi xấu hổ, thực lực của Bảo Bảo mạnh như vậy cần gì bọn họ giúp đỡ, cậu bé không ức hiếp bọn họ đã là may mắn rồi.

Lúc này, Thương Giác nhìn mọi người một lượt, sau đó cau mày nói: "Sao lại không thấy Mã Tuấn đâu, nó là đại sư huynh mà, nên làm gương tiếp đón học viên mới chứ?"

Thấy Thương Giác nhắc tới Mã Tuấn, mọi người đồng thời chỉ tay về một chỗ đằng kia, nơi Ma Tuấn đang ở đó, Thương Giác theo đường tay chỉ nhìn tới thì phát hiện ra hiện giờ Mã Tuấn đang nằm sõng soài trên mặt đất, không biết sống chết.

Ông ấy vội vàng chạy tới, kiểm tra một hồi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, Mã Tuấn này chỉ tạm thời ngất đi, không nguy hiểm tới tính mạng.

Sắc mặt Thương Giác khó coi: "Chuyện này là thế nào? Sao Mã Tuấn lại hôn mê nằm đây?"
Thấy Thương Giác tức giận, mọi người đều đồng loạt cúi gằm mặt xuống không ai dám trả lời, mặc dù mọi người đều tận mắt nhìn thấy Mã Tuấn là do Bảo Bảo đánh đến ngất xỉu nhưng không một ai dám mở miệng.

Bảo Bảo bèn chủ động nói: "Viện trưởng đại nhân, vừa nãy chính Mã Tuấn nói muốn tỉ thí với ta, cho nên ta có đánh hắn hai chiêu, không ngờ ta đã đánh giá quá cao năng lực của hắn, lúc ra đòn có hơi dùng sức một chút nên đã khiến hắn ngất xỉu, mong viện trưởng thứ lỗi!"
Thương Giác nghe Bảo Bảo nói thế thì dở khóc dở cười, lúc thu nhận cậu bé này vào học phủ, ông ấy đã sớm nhìn ra năng lực của cậu không hề tầm thường, nhưng lại không ngờ cậu bé còn mạnh tới mức độ này, ngay cả Mã Tuấn, đại sư huynh trong học phủ cũng đánh không lại cậu bé.

Nghĩ vậy, Thương Giác bèn làm vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Bảo Bảo, lúc kiểm tra ngươi, lão phu đã biết ngươi có năng lực dị bẩm vượt xa người thường, có điều ta lại quên mất không hỏi tu vi hiện giờ của ngươi, ngươi nói thật cho ta biết, bây giờ tu vi của ngươi đang ở mức nào rồi?"
Thương Giác vừa dứt lời, mọi người cũng bất giác quay sang nhìn Bảo Bảo, bọn họ rất tò mò muốn biết tu vi của cậu bé, rốt cuộc phải như thế nào mới đánh gục được Mã Tuấn đạt cấp linh vương như vậy chứ? Năng lực của Bảo Bảo chắc chắn không hề kém, không chừng còn đạt đến cấp độ linh vương cao cấp rồi cũng nên.

Bảo Bảo nghe xong, lập tức nhíu mày không vui, trong lòng nó luôn nhớ kỹ lời dặn của Tô Tử Mạch, đó là khi ra ngoài nhất định phải hành xử khiêm tốn nhã nhặn, không được quá kiêu ngạo.

Nghĩ vậy, Bảo Bảo bèn khiêm tốn đáp: "Viện trưởng đại nhân, tu vi hiện giờ của ta mới chỉ đạt linh đế cấp đầu tiên mà thôi, ta biết loại tu vi này chưa thể lên nổi đài, nhưng viện trưởng chứ yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng tập luyện để nâng cao tu vi.

"
Bảo Bảo dứt lời, mọi người lập tức cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ngay cả Thương Giác cũng nhất thời có hơi ngây ngốc.


Một lúc sau ông ấy mới tỉnh táo trở lại, cười ha ha hai tiếng với Bảo Bảo rồi nói: "Bảo Bảo, ngươi khiêm tốn quá rồi, ở độ tuổi này của ngươi mà đạt đến tu vi linh đế thì quả là không một ai bằng, hồi trước người đạt được cấp linh đế trong học phủ của ta cũng phải mười tám tuổi, sau này lão phu sẽ đích thân rèn luyện ngươi, tu vi hiện giờ của con không còn phù hợp để luyện tập với các bạn khác nữa rồi.

"
Mọi người nghe Thương Giác nói thế bèn đồng loạt nhìn Bảo Bảo bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, có thể được ông ấy kèm cặp riêng chính là chuyện bao nhiêu người muốn mà không được.

Nhưng Bảo Bảo lại hơi cảm thấy không vui: "Viện trưởng đại nhân, ta vẫn muốn học với mọi người, luyện tập một mình thì chán chết mất, học cùng mọi người có phải tốt hơn nhiều không!"
"Ồ, vậy sao, vậy thì cứ theo ý ngươi, dù sao sau này mọi người vẫn sẽ học những bài học cấp độ cao thôi mà, giờ nghe không hiểu cũng cứ nghe dần đi cũng được.

"
Sau khi nghe Bảo Bảo nói thế, Thương Giác hơi bất ngờ nhưng cuối cùng cũng chiều theo nguyện vọng của cậu bé, hiện giờ trong lòng ông ấy, Bảo Bảo đã chiếm một vị trí hơn hẳn so với các học viên khác rồi, cho nên ông ấy cũng cố gắng đáp ứng những yêu cầu của cậu bé.

Bảo Bảo nghe xong mỉm cười đáp: "Vậy thì tốt quá rồi, đa tạ viện trưởng đại nhân, đúng rồi, về phần Mã Tuấn cũng không có gì quá đáng ngại, vừa nãy ta ra tay cũng đã nương tay khá nhiều, chỉ cần đưa hắn ta về phòng nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe lại thôi.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.