Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 42: Không Hao Tổn Khí Lực





Chỉ cần một ánh mắt thì nam nhân cao lớn đột nhiên đổ đầy mồ hôi trên mặt.

Sau đó trực tiếp bắt lấy Tô Vô Sương, ném Tô Vô Sương ra ngoài như rác rưởi.
Dạ Ly Thần quay trở về phòng, đóng cửa phòng thật mạnh.

Mà lúc này ở trong phòng Tô Tử Mạch đang nhìn Dạ Ly Thần với vẻ mặt nghiền ngẫm.
Đám người Tô Vô Sương hao tâm tổn sức muốn bước vào trong phòng của Dạ Ly Thần mà không biết Tô Tử Mạch sớm đã ở bên trong.
“Xem ra ngài rất được hoan nghênh!”

Đối mặt với sự trêu chọc của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần đột nhiên cười xấu xa nói: “Nàng mới biết sao? Những tỷ muội kia của nàng đều mong muốn sự ôm ấp yêu thương của bản tôn, còn nàng thì sao?”
Nói đến câu cuối thì ánh mắt của Dạ Ly Thần đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mạch.

Thế nhưng đối diện Dạ Ly Thần là ánh mắt trong suốt của Tô Tử Mạch.
Còn cho rằng bản thân rất đẹp sao? Những mánh khóe này trước đây bổn tiểu thư đã xem qua rất nhiều lần rồi!
Nhìn thấy Tô Tử Mạch biểu hiện bình tĩnh như vậy thì Dạ Ly Thần đột nhiên cảm thấy có chút thất bại.

Bản tôn từ trước tới nay luôn là khắc tinh của hàng vạn nữ nhân.

Tại sao lại không có ích gì khi ở trước mặt của Tô Tử Mạch?
Trong lòng Dạ Ly Thần buồn bực, đột nhiên bước lên nói: “Lần trước bản tôn thấy lá gan của nàng cũng không nhỏ, cũng không biết là tu vi như thế nào? Để bản tôn thử xem tu vi của nàng!”
Trong nháy mắt khi lời vừa nói ra thì Dạ Ly Thần đột nhiên duỗi tay bắt lấy Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nhìn thấy thì muốn né tránh nhưng với tu vi hiện giờ của nàng ở trước mặt cường giả cấp cao như Dạ Ly Thần thì nàng không khác gì một con kiến.
“A!”
Dạ Ly Thần đưa tay trực tiếp nắm lấy cổ Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy bàn tay của Dạ Ly Thần lạnh giống như khối băng.

Trong tình huống này Tô Tử Mạch cũng nhịn không được kêu lên.

Mà lúc này đám nữ nhân của Tô gia vẫn còn cách đó không xa đều nghe thấy âm thanh này.
“Là âm thanh của con tiện nhân Tô Tử Mạch! Chẳng trách lúc nãy Đế Tôn đại nhân đuổi chúng ta ra ngoài, hóa ra hắn sớm đã bị con tiện nhân Tô Tử Mạch dụ dỗ!”
“Thật là buồn cười! Trong bụng Tô Tử Mạch rõ ràng có nghiệt chủng.

Vậy mà Đế Tôn đại nhân lại không ghét bỏ mà còn lên giường cùng nó.

Tại sao lại như vậy?”
Đám người Tô Vô Sương lúc này đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đáng tiếc bọn họ không biết Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch chẳng qua là đang chơi đùa cùng nhau, không hề xảy ra những việc mà bọn họ đang nghĩ.
Mà lúc này Dạ Ly Thần đã khống chế được Tô Tử Mạch, nhưng tính tình của Tô Tử Mạch rất quật cường, dù vậy vẫn không chịu khuất phục.
“Hiện nàng đã mất đi khả năng cử động.

Bản tôn muốn nàng như thế nào thì nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.


Bây giờ nàng biết sự lợi hại của bản tôn rồi chứ?”
“Hừ! Tu vi của ngài so với ta mạnh hơn rất nhiều, chế ngự được ta thì đắc ý lắm sao? Nếu như ta có tu vi giống như ngài thì ta đã chế ngự được ngài rồi!”
Dạ Ly Thần nghe được những lời này thì không khỏi nở nụ cười: “Được! Nếu đã như vậy bản tôn sẽ áp chế tu vi ngang bằng cấp bậc với nàng!”
Nói xong Dạ Ly Thần buông Tô Tử Mạch ra, đồng thời áp chế tu vi của bản thân ngang bằng với cấp bậc của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế thì nheo mắt lại sau đó chủ động tấn công Dạ Ly Thần.

Đáng tiếc nàng vẫn không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần.
Cho dù Dạ Ly Thần đã tự hạ thấp tu vi nhưng bất kể là kinh nghiệm chiến đấu hay là việc kiểm soát đối với cơ thể và linh lực thì Tô Tử Mạch đều kém hơn rất nhiều.
Dạ Ly Thần gần như không hao tổn khí lực nào và lại lần nữa bắt lấy cổ Tô Tử Mạch.
Có lẽ là Dạ Ly Thần tương đối thích hưởng thụ xúc cảm mềm mại và trơn bóng của cổ Tô Tử Mạch.

Đáng tiếc mỗi lần Tô Tử Mạch bị bắt như vậy đều không thể kêu lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.