Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 46: Không Chỉ Đơn Giản Là Săn Bắn Bình Thường





Thế nhưng, Tô Tử Mạch vốn dĩ rất cứng đầu, không muốn cáo mượn oai hùm dựa vào uy danh của Đế tôn đại nhân, huống hồ căn bản quan hệ giữa nàng và Đế tôn đại nhân cũng rất trong sạch, không có gì phải xấu hổ cả.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch thẳng thắn nói: “Ta và Đế tôn đại nhân chỉ từng gặp mặt đúng một lần, ta và hắn không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.


Nghe nàng nói thế, vẻ mặt của Tô Khang Thành đầy kích động hỏi: "Là thật sao?”
“Đại bá nếu không tin, người có thể đi hỏi Đế tôn đại nhân!”

Tô Khang Thành nghe nàng nói thế thì không khỏi cười trừ, đừng nói đến chuyện bây giờ Đế tôn đại nhân đã đi rồi, cho dù Đế tôn đại nhân còn ở lại tại Tô gia, thì ông ta cũng không dám đi hỏi.

Nhưng Tô Khang Thành thấy Tô Tử Mạch không giống đang nói dối lắm, nếu như Đế tôn đại nhân và Tô Tử Mạch thật sự không có quan hệ gì, vậy thì ông ta sẽ không cần phải đắn đo thêm bất cứ điều gì nữa.

Tối hôm đó Tô Khang Thành lập tức triệu tập tất cả mọi người trong Tô gia lại, dĩ nhiên như thường lệ Tô Tử Mạch và Tô Khang Minh vẫn bị gạt sang một bên.

“Ta đã hỏi con tiện nhân Tô Tử Mạch rồi, chẳng qua nó chỉ mới gặp Đế tôn đại nhân có một lần, cũng không có quan hệ gì đặc biệt.


Trương Thị nghe thấy thế thì không khỏi tức giận nói: “Nếu vậy thì chúng ta còn chần chờ gì nữa? Trực tiếp gϊếŧ chết nó để báo thù cho Lăng Hy!”
Lúc trước, Trương Thị từng bị Tô Khang Thành hung hăng đánh trước mặt mọi người, vết thương trên mặt bà ta đến giờ vẫn chưa lành.

Nhưng sau khi biết thân phận của Đế tôn đại nhân, Trương Thị cũng không còn oán giận gì nữa, dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng.


Nhưng bây giờ Tô Tử Mạch lại nói nó và Đế tôn đại nhân không hề có chút quan hệ gì cả, vậy cái tát mà bà ta phải chịu không phải vô ích sao? Chính vì vậy món nợ này phải đòi lại từ trên người của Tô Tử Mạch.

Nghe Trương Thị nói thế, đám người Tô Vô Sương đều đứng lên phụ họa theo.

“Đúng! Phải gϊếŧ chết con tiện nhân kia, chúng ta còn nghĩ rằng nó thực sự có quan hệ gì đó với Đế tôn đại nhân, hoá ra tất cả đều là cố làm ra vẻ!”
“Thật là! Ta đã nói mà, sao Đế tôn đại nhân có thể coi trọng tiện nhân kia chứ?”
Lúc này mọi người đều chỉ trích Tô Tử Mạch, hận không thể lập tức chạy tới phòng để gϊếŧ chết nàng.

“Được rồi! Trước tiên mọi người yên lặng một chút, tuy rằng tiện nhân Tô Tử Mạch đã nói nó không có bất kỳ quan hệ gì với Đế tôn đại nhân, nhưng để đề phòng vạn nhất, chúng ta không thể trực tiếp gϊếŧ chết nó được.


Khi Tô Khang Thành nói xong, mọi người đều ngay lập tức cảm thấy lo lắng, nói như vậy đâu có giống có ý định gϊếŧ Tô Tử Mạch, không lẽ Tô Khang Thành muốn đổi ý?
Vẻ mặt của Trương Thị tràn đầy lo lắng nói: “Lão gia! Ngài xem ta đã bị đánh đến mức như thế này rồi, cho dù không thay ta báo thù, thì cũng phải báo thù thay cho nữ nhi chúng ta chứ?”
“Đúng vậy! Tô Tử Mạch đã gϊếŧ chết Bát muội, thâm thù đại hận này sao có thể không báo?”

Tất cả mọi người đều quyết tâm muốn gϊếŧ Tô Tử Mạch, lúc này Tô Khang Thành mới thở dài một tiếng nói: “Trước tiên mọi người đừng có gấp, ta cũng không nói là sẽ tha cho Tô Tử Mạch, chẳng qua là chúng ta không thể trực tiếp gϊếŧ chết nó được, cần phải tìm một cái cớ và cơ hội để cho nó chết ngoài ý muốn.

Như thế, cho dù Đế tôn đại nhân muốn truy cứu trách nhiệm thì chúng ta cũng vẫn có thể trốn tránh.


Tô Khang Thành vừa nói xong thì Tô Vô Sương ngay lập tức mở miệng đáp: “Phụ thân, vài ngày nữa Tô gia chúng ta sẽ tổ chức hội đi săn hàng tháng, đến lúc đó chúng ta có thể kêu con tiện nhân Tô Tử Mạch kia đi cùng, tới bãi săn chúng ta dụ nó tới khu vực nguy hiểm nhất, như vậy nếu nó chết cũng là điều ngoài ý muốn.

Đế tôn đại nhân cũng sẽ không trách tội chúng ta.


Nghe Tô Vô Sương nói thế, Tô Khang Thành vỗ bàn khen: “Tốt! Vậy cứ theo đề xuất của Vô Sương mà làm!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.