Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 55: Hôn Môi Gián Tiếp





“Không không không!”
Không đợi đến khi Tô Tử Mạch từ chối thì Dạ Ly Thần đã hừng hực đi tới bên người nàng.

Mùi xạ hương nồng nàn ở đầu mũi, một bàn tay to lớn ngang nhiên vén mái tóc dài của nàng ra sau lưng, ngay sau đó hắn chìa tay về phía nàng, ôm trọn lấy cổ nàng, vòng qua rồi nhẹ nhàng đeo ngọc bội cho nàng.

Ngón tay của hắn không hề thô ráp, nhưng khi lướt qua cô thì vẫn có cảm giác ngứa ngứa.

Dường như còn mang theo một luồng năng lượng rất kì lạ đi thẳng vào tim, vào đầu óc, xương cốt, chân tay nàng.

Trong chốc lát dường như nàng đã quên đi triệu chứng nôn ọe do thai nghén.

Lúc đó, toàn thân nàng cứng đơ lại, không nhúc nhích, nàng càng cảm nhận được một cách rõ rệt hơn sự êm ái của miếng ngọc bội đeo trước người.

Chỉ là Tô Tử Mạch thực sự khó hiểu trước hành động này của Dạ Ly Thần, tại sao tự nhiên hắn lại bắt nàng đeo miếng ngọc bội này chứ?
Tô Tử Mạch cúi đầu nhìn miếng ngọc bội.


Lúc này nàng mới phát hiện miếng ngọc bội này có hình dạng rất nhí nhảnh, nhìn có vẻ rất sống động và đáng yêu.

Lẽ nào đây chính là quà ra mắt cho con của nàng chăng?
Dạ Ly Thần có thể tốt như vậy sao?
Tô Tử Mạch ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Thần với ánh mắt hoài nghi.

Nàng mới phát hiện ra, lúc Dạ Ly Thần đeo miếng ngọc này cho nàng, ánh mắt hắn có vẻ ấm áp rất hiếm thấy, biểu cảm lộ ra nét trang trọng nghiêm túc một cách khó hiểu, giống như thể không phải là hắn đang đeo cho nàng ngọc bội mà là mũ phượng của hoàng hậu hay quyền trượng của đức vua vậy.

Tô Tử Mạch không biết rõ nguồn gốc của miếng ngọc bội này, nhưng Dạ Ly Thần lại hiểu rất rõ.

Trước kia mẫu thân của Dạ Ly Thần từng nói với Dạ Ly Thần rằng khi hắn ở trong bụng bà, bà đã bị nôn nghén rất nặng nhưng chính miếng ngọc bội này đã giúp cho triệu chứng giảm đi nhiều.

Sở dĩ bà gặp phải tình trạng nôn nghén khác thường so với những người khác là vì sự tuần hoàn máu của Dạ Ly Thần không được bình thường, nên cần phải có miếng ngọc bội này để giữ được ở một mức ổn định nhất định.

Dạ Ly Thần biết thứ mà hiên tại Tô Tử Mạch đang cần chính là nó.

Lúc này Dạ Ly Thần hỏi han cảm nhận của Tô Tử Mạch xem thế nào, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Có vẻ như tốt hơn nhiều rồi, miếng ngọc bội này của ngài thật sự rất kì diệu, làm thế nào mà được như vậy nhỉ?”
Tô Tử Mạch không dám coi thường miếng ngọc bội trước ngực mình nữa, miếng ngọc bội này quả thực là rất thần kỳ, chỉ trong chốc lát mà có thể khiến cho triệu chứng nôn ói của nàng giảm đi nhiều!
Dạ Ly Thần không trả lời, nhưng chỉ cần thấy tình trạng của Tô Tử Mạch biến chuyển theo hướng tốt hơn thì khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười ngàn năm mới có một lần.

Tô Tử Mạch bộc phát tính tò mò.

Miếng ngọc bội này thần kì như vậy mà Dạ Ly Thần lại tặng nó cho nàng vào lúc nàng cần nhất, chắc chắn trong chuyện này có một bí ẩn gì đó!
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch cười, nói với Dạ Ly Thần: “Đế Tôn đại nhân! Tiểu nữ tử muốn hỏi một điều, không biết Đế Tôn đại nhân có thể giải đáp hay không?”
Dạ Ly Thần cũng khá hiểu tính cách Tô Tử Mạch, trông thấy Tô Tử Mạch tự nhiên lại khách khí với mình như vậy, lại còn gọi hắn là Đế Tôn và tự xưng là tiểu nữ tử, chắc chắn là có ý đồ!
Dạ Ly Thần tỏ vẻ mặt nghiêm nghị ngay lập tức, không chần chừ liền nói ra một từ: “Nói!”
Tô Tử Mạch sớm đã quen với dáng vẻ này của Dạ Ly Thần, nàng dò hỏi: “Miếng ngọc bội mà ngài vừa mới tặng cho ta rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào? Tại sao ngài lại biết được nó sẽ có tác dụng với ta?”
“…”
Câu hỏi của Tô Tử Mạch nghe có vẻ bình thường nhưng đối với Dạ Ly Thần thì nó lại giống như một câu nói móc, gợi lại cho hắn những kí ức thời thơ ấu, nhớ lại dáng vẻ của mẫu thân khi còn ở trên trần gian.

Đáng ghét…
Sao người con gái này lại lắm lời như vậy!
Dạ Ly Thần cau mày, phất tay áo rồi quay người đi, hắn không muốn đề cập chút gì đến quá khứ của mình.


Hắn đi ra ngoài vườn, nét mặt thâm trầm.

Tô Tử Mạch ngơ ngác không hiểu gì trước vẻ mặt baất thình lình tối sầm lại của người này.

Nàng mới hỏi han một chút veề nguồn gốc của ngọc bội thôi mà, đâu đến mức phải trở mặt như vậy chứ?
Nàng cũng rất khó chịu!
Tô Tử Mạch nhìn theo bóng dáng của Dạ Ly Thần với ánh mắt khinh thường, rồi vẫn tiếp tục ở lại trong phòng, bắt đầu ăn uống.

Cần biết rằng, mấy ngày nay khẩu bị ăn uống của nàng không tốt, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy nàng gầy nhanh như thế nào!
Bây giờ khó khăn lắm nàng mới tốt hơn, nhất định phải bù đắp thật nhiều cho những tiếc nuối trước kia!
Tô Tử Mạch ăn bù, thịt gà vịt cá đều bắt đầu ăn ngon hơn, chẳng hề nghĩ ngợi để tâm đến chuyện của Dạ Ly Thần, chứ đừng nói là khó chịu, buồn bực.

Có điều nàng không nghĩ đến việc ăn no quá thì mệt mỏi rã rời chỉ muốn đi ngủ, đến khi nàng ngủ dậy thì nhận ra trời đã tối rồi.

Bầu trời lúc này tối đen như một tảng sắt, có một vầng trăng sáng trên cao, đem đến cảm giác vắng lặng buồn tẻ.

Nhưng còn buồn bã, trống vắng hơn là bóng hình Dạ Ly Thần ngồi cô độc một mình như một pho tượng trước hiên nhà.

Tô Tử Mạch không kìm nén được sự ngạc nhiên.

Ngồi bao lâu rồi vậy?
Hắn cứ ngồi mãi như vậy mà không đi đâu sao?
Tô Tử Mạch bất ngờ đến mức không thể tin được, lập tức đến gần hỏi han.

Cho dù là nàng bước nhẹ đến mức nào thì Dạ Ly Thần vẫn có thể nhận ra được hơi thở của nàng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn khẽ động đậy nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn nàng.

Hắn chỉ ngẩng đầu lên ngắm trăng với vẻ rất cao ngạo.

Góc nghiêng với đường nét rõ ràng như có một sức quyến rũ chết người.

Tô Tử Mạch vừa mới nhìn thấy hắn thì lắc đầu tấm tắc.

Ôi góc nghiêng đẹp mĩ mãn như có thuốc mê!

Nhưng nhìn có vẻ như lúc này tâm trạng hắn không được vui.

Tạm thời nàng không lo nghĩ, để ý nhiều như vậy, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chén, bước đi một cách vô tư đến trước chiếc ghế đá bên cạnh Dạ Ly Thần rồi ngồi xuống, đặt bầu rượu và chén lên mặt bàn đá, chưa hỏi han gì Dạ Ly Thần mà đã bắt đầu rót rượu cho hắn.

“Xem ra nàng vẫn biết đền ơn.

” Dạ Ly Thần hạ giọng nói.

“Đền ơn với không đền ơn cái gì chứ? Lấy ân báo ân chứ gì? Ít nhiều gì cũng hiểu biết chuyện xưa! Tất cả đều không nằm ở lời nói mà khi say mới gỡ bỏ hết những phiền muộn!” Tô Tử Mạch nói lung tung mấy câu không đầu không cuối, hùng hồn đả thông tư tưởng cho Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch cũng tươi tỉnh hơn một chút.

Không ngờ rằng thực chất nữ nhân này cũng có chút học thức, suy nghĩ cũng không giống với những nữ nhân thời này, xem ra còn hào hiệp hơn cả nam nhân.

Suy ngẫm một lúc thì Dạ Ly Thần mới phát hiện ra Tô Tử Mạch đã ngửa đầu uống một chén rượu rồi.

Vẻ mặt Dạ Ly Thần ngay lập nghiêm lại: “Người đang có mang mà vẫn có thể uống rượu sao?”
“Đây là ta uống rượu gạo ngọt! Không uống say thì cũng không gây hại cho sức khỏe, ngài nếm thử một chút đi rồi nói!” Tô Tử Mạch quýnh lên, trực tiếp đưa thẳng chén rượu lên miệng của Dạ Ly Thần.

Đột nhiên lại quên mất, cái chén đó là cái nàng vừa uống!
Tô Tử Mạch vừa định rút lại chén rượu của mình nhưng nào ngờ đâu, Dạ Ly Thần lại bất ngờ cúi đầu, nắm lấy tay nàng rồi uống hết sạch rượu trong chén.

Tô Tử Mạch đứng hình như đá, ngẩn người ra nhìn Dạ Ly Thần ở trước mặt.

Cái tên này chẳng phải là nghiện sạch sẽ hay sao?
Hắn quên mất đây là chén của nàng hay là không chú ý đến chuyện đó?
Như vậy coi như là bọn họ đã hôn môi gián tiếp rồi sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.