Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 65: Đột Ngột Đến Chỗ Dạ Ly Thần





Lúc này Tô Tử Mạch cũng cảm thấy ánh mắt của Nhạc Thăng có gì đó không đúng, nhưng thấy được Nhạc Thăng hào phóng với mình như vậy thì Tô Tử Mạch đành phải nhẫn nhịn.
Không lâu sau, Nhạc Thăng thật sự mang ra một vạn lượng vàng.

Tô Tử Mạch thấy vậy lập tức vung tay cho hết số vàng này vào trong Thương Hải Châu.
Hòn Thương Hải Châu này có thể triệu hồi được những đồ vật ở kiếp trước, đồng thời có thể chứa đựng được những thứ ở trước mặt, có thể nói rằng nó có tác dụng vô cùng lớn.
Nhạc Thăng thấy vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Ở thế giới này, những đồ vật, pháp bảo như nhẫn không gian cũng không phải là hiếm thấy.
“Cảm ơn sự hào phóng của Nhạc công tử.

Nếu như đã hoàn thành giao dịch, ta cũng xin được cáo từ trước.”
Tô Tử Mạch đã không thể chờ đợi thêm được nữa, nàng muốn rời khỏi đây.


Mặc dù tên Nhạc Thăng này rất hào phóng với nàng, lúc nãy hắn ta còn luôn nói tốt cho nàng.
Nhưng sự nhiệt tình này hơi bị thái quá, thật sự làm cho người khác suy nghĩ rằng có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Tô Tử Mạch luôn cảm thấy Nhạc Thăng đối xử tốt với nàng là bởi hắn có ý đồ gì khác, bây giờ thừa dịp còn sớm thì nàng phải trốn đi mới được.
“Tô tiểu thư phải đi vội như vậy sao? Nếu không ngại thì ở lại đây uống thêm chén trà rồi hẵng đi.”
Thấy Nhạc Thăng níu kéo Tô Tử Mạch như thế, nhất thời Mạnh Hân cảm thấy rất không vừa lòng, nhưng nàng ta lại không dám phản đối.
Tô Tử Mạch khoát tay nói lia lịa: “Nhạc công tử, không cần phải thế đâu, núi cao sông dài, hữu duyên sẽ có ngày gặp lại.”
Nói xong Tô Tử Mạch lập tức bước ra ngoài cửa, Nhạc Thăng thấy vậy cũng lập tức đuổi theo nàng.
“Tô tiểu thư, nếu sau này rảnh rỗi ngươi có thể thường xuyên đến đây.

Nếu ngươi thích thứ gì ở trong tiệm thì ta đều có thể giảm giá cho ngươi.”
Nhạc Thăng vừa nói vừa rút khăn tay ở bên hông ra theo bản năng, hình ảnh hắn ta đong đưa chiếc khăn tay nói chuyện với Tô Tử Mạch thật sự rất giống ông chủ thanh lâu.
Tô Tử Mạch quay đầu nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho sợ đến mức phải chạy càng nhanh càng xa hơn, không dám ở lại đó một giây nào nữa.
Nhạc Thăng vốn là một nam nhân có dáng vẻ như phụ nữ, bây giờ hắn ta còn làm ra động tác sến súa như thế, cứ cho là hắn ta không hề có ý nghĩ như vậy thì những người khác thấy vậy cũng sẽ không thể tránh khỏi bị lời ra tiếng vào.
Những cảnh tượng này rơi vào mắt Mạnh Hân càng làm cho nàng ta cảm thấy tức giận.

Nàng ta cũng đã làm việc bên người Nhạc Thăng được mấy năm rồi, nàng ta cũng vẫn luôn đem lòng yêu mến hắn ta, nhưng ai ngờ được rằng Tô Tử Mạch vừa mới xuất hiện thì lập tức có được sự chú ý của Nhạc Thăng.
Từ trước đến nay nàng ta chưa từng nhìn thấy Nhạc Thăng đối xử với người phụ nữ nào nhiệt tình như cách hắn ta đối xử với Tô Tử Mạch.
“Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được nữ nhân của ân nhân.

Tô Tử Mạch, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Cho đến khi bóng lưng Tô Tử Mạch hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì Nhạc Thăng mới quay người lại thì bắt đầu chậm rãi lẩm bẩm một mình.
Lúc Nhạc Thăng quay đầu lại thì vừa hay lại đối mặt với khuôn mặt u oán của Mạnh Hân, hắn ta không nhịn được, hỏi: “Mạnh Hân, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái hay sao?”
Nghe thấy thế Mạnh Hân nhất thời mừng rỡ trong lòng.

Nhạc Hân thế mà lại quan tâm đến cơ thể của nàng ta, xem ra nàng ta vẫn còn cơ hội.

Nghĩ đến đó Mạnh Hân liền vội vàng đáp: “Nhạc công tử, ta thấy cô gái lúc trước cũng không phải là người tốt đẹp gì cho cam, tại sao công tử lại khách sáo với cô ta như vậy?”
“Im miệng, ta không cho phép ngươi nói về Tô tiểu thư như vậy!”
Khi nãy Nhạc Thăng còn ân cần hỏi han nàng ta, bây giờ lại đột nhiên trở nên hung hăng lạ thường.
Mạnh Hân còn chưa kịp phản ứng lại, Nhạc Thăng đã nói một cách đầy nghiêm túc: “Sau này Tô tiểu thư sẽ là khách quý của Đan Dược Phòng Đại Phong của chúng ta, chúng ta phải đáp ứng được bất kỳ yêu cầu gì của nàng ấy.

Nếu bổn công tử mà biết được ngươi có điều gì bất kính với Tô tiểu thư thì đừng trách ta không nể mặt bao năm tình nghĩa.”
Nói xong Nhạc Thăng lập tức đi vào trong phòng, Mạnh Hân đứng ở phía sau, mặt lúc trắng lúc xanh.
Cho dù Nhạc Thăng có giáo huấn nàng ta như thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng không dám tức giận, nên món nợ này lại bị đổ lên đầu Tô Tử Mạch.
“Tô Tử Mạch, ngươi cứ chờ đấy.

Lần sau nếu gặp được ngươi, ta nhất định sẽ làm ngươi bẽ mặt.”
“Ách xì.”
Sau khi Tô Tử Mạch rời khỏi Đan Dược Phòng không lâu thì bỗng nhiên hắt xì một cái, nàng vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm: “Ai đang nói xấu ta thế hả? Nhất định là cái tên biếи ŧɦái Dạ Ly Thần kia.”
Nàng đã đồng ý nợ Dạ Ly Thần thời gian một trăm năm, mà thời gian này chính là tiền, thật may là bây giờ trong tay nàng cũng đang có sẵn một vạn lượng vàng, số tiền này có thể đổi lấy một phần thời gian mà đúng không?
Nghĩ đến đây tinh thần của Tô Tử Mạch nhất thời trở nên tỉnh táo hơn hẳn, nàng chuẩn bị lên đường để tìm kiếm Dạ Ly Thần.
Rất nhanh sau đó Tô Tử Mạch đã đến chỗ phủ đệ của Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần sống ở trong một tòa cung điện đơn độc ở trong thành.

Cung điện này còn sang trọng hơn mấy phần so với hoàng cung.
Đứng trước tòa lâu đài nguy nga tráng lệ như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi trợn mắt há mồm.
Mặc dù nàng đã sớm biết thân phận đế Vương của Dạ Ly Thần không thể so với hạng tầm thường, nhưng khi được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nàng vẫn bị dọa cho mất hồn.
“Ngươi là ai? Phủ đệ của Đế Tôn đâu phải là nơi để nhà ngươi làm xằng làm bậy, còn không mau cút đi.”
Đúng lúc Tô Tử Mạch đang đứng bên ngoài phủ đệ của Dạ Ly Thần để quan sát thì bỗng có hai tên lính đột nhiên đi về phía nàng lớn tiếng dọa nạt.
Tô Tử Mạch không khỏi xụ mặt xuống, nàng chỉ đi vòng quanh chỗ này hai vòng thôi mà.

Dạ Ly Thần có uy quyền đến mấy thì cũng không thể ngăn người khác đi lại ở ngoài đường chứ?
Tô Tử Mạch không hề yếu thế, đáp trả lại bọn họ: “Phủ đệ của đế tôn thì làm sao? Con đường lớn này hướng lên trời không cho người khác đi à? Tiểu thư đây còn muốn ở chỗ này làm xằng làm bậy mỗi ngày đấy.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa khiêu khích đi tới đi lui ở trước cửa, hai tên thị vệ thấy thế thì vô cùng tức giận.
Bọn họ cũng chỉ là thị vệ bình thường mà thôi, vừa khéo bây giờ lại được phái đến đây để canh cửa cho Diệp Lăng Đế.
Đối với bọn họ thì đây là một niềm vinh dự vô cùng to lớn, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy địa vị của mình đã cao hơn kẻ khác một bậc, nên vẫn luôn ra oai như thế với những người đi qua đây.
Ở dưới uy danh của Dạ Ly Thần nên cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám đụng đến bọn hắn, ai biết được hôm nay lại gặp được một người không sợ chết như Tô Tử Mạch chứ.
“Nha đầu thối, xem ra nếu hôm nay ta không cho ngươi biết sự lợi hại của hai người bọn ta thì ngươi sẽ không biết chữ chết viết như thế nào.”
Rất nhanh sau đó hai tên thị vệ lập tức đi về phía Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch công khai công kích bọn họ như vậy đồng nghĩa với việc nàng ta đang thách thức sự uy nghiêm của Đế tôn.

Cái này không thể cho qua được.
Thấy hai tên thị vệ đi về phía mình, sắc mặt của Tô Tử Mạch cũng trở nên cứng lại, nàng lập tức đưa tay ra làm tư thế chuẩn bị.
“Các ngươi đang làm gì thế hả?”
Ngay lúc này bỗng nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên.

Tô Tử Mạch quay đầu nhìn thì thấy chẳng biết Dạ Ly Thần đã đứng ở trước mặt mình từ lúc nào.
“Đế Tôn đại nhân, người phụ này vừa khiêu khích nô tài, miệng còn liên tục nói ra những lời ngông cuồng bất kính, chúng nô tài đang chuẩn bị dạy dỗ lại nàng ta đó ạ.”
Dạ Ly Thần nghe thấy thế thì nhìn về phía Tô Tử Mạch, trong mắt hắn hiện lên vẻ suy ngẫm: “Thật vậy sao? Ngươi vừa mới nói xấu bản tôn?”
Đối với câu hỏi của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch vô cùng bình tĩnh, thậm chí nàng còn không hề kiêu căng mà nhìn về phía hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.