Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 137: 137: Kẻ Này Không Thể Lưu Lại





" Ù ù...ù....!"
" Đông....đông....đông...!"
Tiếng tù và, tiếng trống quân vang lên.

Đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát rời khỏi nơi đóng quân tại thành Thạch Sơn.
Những kẻ bị bắt tại hội đấu giá thì bị nhốt vào trong những chiếc xe tù do quân lính tinh nhuệ áp giải, còn như những nhân vật đóng vai trò quan trọng trong sự việc lần này như tên quản lý của hội đấu giá hay tên lão tướng của Bắc Di, Vũ Phong, tên gián điệp của Bắc Di thì do đích thân Chu Lượng áp giải.
Hiên Viên Chiến Thiên thì tương đối đặc thù, cứ việc hắn đã quy hàng nhưng còn cần phải quan sát một đoạn thời gian dài nên được giam lỏng trong một cỗ xe ngựa riêng biệt.

Trần Minh Quân cũng không lo lắng tên này trên đường sẽ giở trò bởi vì cha mẹ hắn đang được giam lỏng tại thành Thạch Sơn, do đích thân Vi Văn Vũ tọa trấn.

Chỉ cần hắn dám làm gì, cha mẹ hắn sẽ lập tức bị triều đình làm thịt.
Khác biệt với Kinh Thành, dân chúng trong thành Thạch Sơn khi thấy đại quân trùng trùng điệp đi lại trong thành cũng chỉ đơn giản tránh đường, sau đó thì lại ai làm việc người đấy hoàn toàn không có tâm tư đứng lại quan sát này nọ.

Có lẽ bởi vì ở nơi này cảnh tượng này đã quá quen với bọn họ rồi, dù sao nơi này cũng thường xuyên xảy ra chiến tranh.
...........
Ở phương Nam, trong một tòa phủ đệ xa hoa lộng lẫy nhưng không thiếu sự uy nghiêm, khí khái.
Tận sâu trong lòng đất có một căn phòng bí mật, trong căn phòng này toàn bộ đồ vật đều được làm bằng vàng, ngay cả những cái giá sách cũng do bạch ngọc chế tạo thành.
Một người tuổi tác trung niên, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn bất phàm đang ngồi ở trên một chiếc ghế, từ kiểu dáng cho đến chất liệu của chiếc ghế này so với Long Ỷ mà hoàng thượng thường dùng không khác biệt gì cả.
Trấn Nam Vương, Lê Thiên Hạo!
Nơi này là mật thất của Trấn Nam Vương Phủ!
Trước mặt của Long Thiên Hạo lúc này đang có năm, sáu tên mặc quần áo đen, sử dụng mặt nạ che đi gương mặt mình quỳ rạp xuống.
Lê Thiên Hạo hai tay nâng một bản báo cáo, đọc xong lại liếc nhìn mấy tên thuộc hạ của mình, lạnh nhạt hỏi: " Các ngươi sống đến giờ phút này cũng đã gần ngàn năm rồi đi? "

Nghe câu hỏi này, những tên thuộc hạ kia toàn thân run lên sợ hãi, chỉ dám đáp lại: " Vâng.

"
Lòng bàn tay Lê Thiên Hạo không biết từ nơi nào xuất hiện một ngọn lửa, đem báo cáo hủy đi, hỏi tiếp: " Thế ta hỏi các ngươi, Trần Minh Quân năm nay bao nhiêu tuổi? "
Câu hỏi này của hắn, những tên thuộc hạ kia còn không hiểu được ý vị trong đó thì chỉ trách mình quá ngu, nhưng cũng chính vì hiểu nên thân thể lại càng run lên, từ sâu trong nội tâm sợ hãi.
Những biểu hiện này, Lê Thiên Hạo thu lại toàn bộ vào trong mắt.

Ngữ điệu của hắn tuy bình thản nhưng trong mắt lại lộ rõ sự lạnh lẽo, nói: " Trần Minh Quân mới hơn hai mươi tuổi a.

"
" Các ngươi đều là người sống gần ngàn năm, ở trong triều đình cũng bôn ba mấy trăm năm vậy mà một thằng nhãi con số tuổi còn không bằng số lẻ của các ngươi cũng không đối phó được.

Thử hỏi do các ngươi quá ngu hay do những năm này sống quá uổng phí? "
Những người kia dù cho nghe phải những lời nhục nhã này cũng không dám phản bác bởi vì sự thật chính là như thế, có phản bác hay bao biện cũng vô dụng.

Thua vẫn là thua, còn biết giải thích thế nào?
Hơn nữa, vì sai lầm của bọn hắn mà Trấn Nam Vương tổn thất một tên thủ hạ Độ Kiếp Sơ Kỳ, bị nghe chửi cũng phải.
Thế gian, người tu luyện tuy nhiều nhưng đạt được đến Độ Kiếp loại cảnh giới này rất ít, hao tổn một tên thuộc hạ Độ Kiếp chẳng khác nào nhổ đi một cái móng vuốt của Lê Thiên Hạo cả.
Thật sự quá đau!
Vị mưu sĩ đứng ở bên cạnh, không nhìn nổi nữa đành phải đứng ra hòa giải: " Đại Vương chớ nổi nóng, thực sự thì thất bại lần này cũng không hoàn toàn là lỗi của bọn họ.

Ai lại nghĩ đến Chu Lượng có thể bước ra nửa bước kia, huống hồ thằng nhãi con Trần Minh Quân xưa nay không chịu học hành gì cả, suốt ngày hết ăn lại đến chơi.

"
" Nói câu thật lòng, ngay cả ta cũng không ngờ đến hắn lại mưu mô xảo quyệt như vậy.

"
Trấn Nam Vương nghe thế thì trầm mặc, ngón tay gõ gõ trên tay vịn lâm vào trong suy nghĩ.
Người mưu sĩ kia lại đề xuất: " Đại Vương, theo ta thấy kẻ này không thể giữ lại được, dù sao hắn cũng đã chọn đứng ở phe phái của hoàng thượng.

"
Trấn Nam Vương nói: " Mất đi sự hợp tác của Bắc Di cũng không sao, dù gì thì cũng có thể tìm cơ hội khác nối lại được nhưng mất đi Nguyễn Phúc....!"
Trầm ngâm giây lát, hắn nói tiếp: " Kế hoạch ép buộc Thanh Vân Các quy thuận phe ta phải đẩy nhanh một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"
" Có các chủ của Thanh Vân Các điền vào chỗ trống, ngày sau trở mặt còn có thể chiếm thế cân bằng.

"
Người mưu sĩ kia nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, hắn biết đại vương nhà mình nào chỉ muốn cân bằng về số lượng cường giả.


Thanh Vân Các trụ sở nằm ở trong Kinh Thành, nếu như bọn hắn quy hàng thì sẽ biến thành một thanh kiếm luôn luôn chỉ về phía của Hoàng Thượng.
Kế hay!
Nhưng hắn vẫn phải nhắc nhở: " Đại Vương, sau lưng của Thanh Vân Các có Ma Tông, chúng ta không nên quá chủ quan.

"
Lê Thiên Hạo hừ lạnh nói: " Chỉ là một cái ma tông mà thôi, muốn diệt thì diệt.

"
Người mưu sĩ kia nghe vậy, giơ ngón tay cái.

Quả nhiên vẫn là đại vương bá khí, không như tên cẩu hoàng thượng kia, suốt ngày lo nọ lo kia.
" Đúng rồi.

" Lê Thiên Hạo nhìn về phía mưu sĩ hỏi: " Thằng nhãi con Trương Đinh tu luyện thế nào? "
Trương Đinh là một trong những người tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh, đầu nhập vào hàng của của Lê Thiên Hạo chưa lâu.

Người này tâm tính ổn trọng, rất được Lê Thiên Hạo trọng dụng, trong lòng cũng đã có ý định đem một đứa con gái gả cho đối phương.
Người mưu sĩ kia đáp: " Trương Đinh từ khi gia nhập đến nay vẫn luôn một mực chuyên tâm tu luyện, nhờ có tài nguyên mà đại vương cung cấp, khoảng cách đột phá Đạo Thai không xa.

"
Lê Thiên Hạo gật gật đầu, cười nói: " Rất tốt, đợi đến khi đột phá đến Đạo Thai thì cử hắn đến Kinh Thành một chuyến.

"
Người mưu sĩ kia khẽ giật mình: " Ý của ngài là? "
Lê Thiên Hạo híp mắt lại, nói: " Đại công chúa Lê Ngọc Tâm tuy bề ngoài nhìn xem thiên tư trác tuyệt, lấy văn nhập đạo nhưng kỳ thực thể chất của nàng có chút vấn đề, muốn đột phá cảnh giới cao hơn cần phải tìm một cái lô đỉnh mới được.

"

" Đợi đến khi nàng từ tông môn trở lại Đại Lê, phái Trương Đinh đi tham gia hội tuyển phò mã.

Trên mặt ngoài làm lô đỉnh cho nàng như thực tế.....!ha ha "
Mặc dù hắn không nói hết ý đồ của mình nhưng thân là một người đi theo Lê Thiên Hạo nhiều năm, người mưu sĩ kia lại hiểu rõ.
Đại vương quả nhiên là người mưu tính sâu xa!
Lê Thiên Hạo hạ lệnh: " Phái người đến cướp Nguyễn Phúc, đồng thời trừ khử Trần Minh Quân.

"
Đề phòng xảy ra ngoài ý muốn, hắn lại dặn dò: " Nhớ kĩ, giết Trần Minh Quân thì cứ giết nhưng không được phép tổn thương đến Lê Ngọc Anh, đánh cho nàng trọng thương là được rồi.

"
" Vị hoàng huynh kia của ta đối với con gái đặc biệt yêu thích, bây giờ còn chưa đến thời điểm chạm đến nghịch lân của hắn.

"
Đám thuộc hạ đồng thanh hô lên: " Rõ! "
Sau đó đồng loạt rời đi.
Lê Thiên Hạo ngả người ra sau, hai mắt nhắm lại, khẽ lẩm bẩm: " Trần Minh Quân, kẻ này không thể giữ lại.

"
*******
Chân Mộng: Chương bù sẽ được đăng tải trễ một chút nhưng nói bù thì sẽ giữ lời nha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.