Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 141: 141: Về Đến Kinh Thành





" Công chúa, ta chưa có chết.

" Nông Đức chui ra từ đống đổ nát, theo một cách thần kỳ nào đó vậy mà chưa bị mưa máu giết chết.
Lê Ngọc Anh: "...!"
Được rồi, ngoại trừ Nông Đức ra, không một người sống sót.
Nếu đứng ở vị trí của nàng, thử hỏi người nào lại không tức giận?
Chu Lượng làm người khôn khéo, điểm này sao lại nhịn không ra được.

Vội vàng chạy đến nhận tội: " Nhị công chúa, lão phu hành sự lỗ mãng xin công chúa phạt tội.

"
Trong lòng hắn bất đắc dĩ thở dài, cũng tại mới đột phá chưa lâu, khống chế chưa được lưu loát.

Aizzz....!ngộ nhỡ nhị phu nhân để bụng, sau này không cho ta bế tiểu hoàng tử ( tiểu công chúa) thì biết phải làm sao?
Bước ra khỏi Độ Kiếp, tiến đến một cảnh giới cao hơn sẽ có sự biến đổi to lớn về chất, những người ở tầm cao này không còn sử dụng linh lực nữa mà là một loại lực lượng khác.

Chu Lượng vừa đột phá không bao lâu, đối với lực lượng mới này của mình còn chưa quen thuộc, mới xảy ra những sai lầm như vậy.
" Trách tội ngươi? " Lê Ngọc Anh hừ lạnh một cái, liếc mắt nhìn Trần Minh Quân, ngữ điệu lạnh lùng: " Ngươi không phải người của Đại Lê, ta lại càng không phải chủ nhân của ngươi, lấy tư cách gì trách tội ngươi? "
Trần Minh Quân: "??? "
Ngươi liếc nhìn ta làm gì? Ta rõ ràng cái gì cũng không làm a!
Nhưng việc cần làm bây giờ không phải là dỗ cho Lê Ngọc Anh hết giận mà phải xử lý tốt hậu quả mà ngày hôm nay tạo thành.

Hơn hai mươi vạn quân chết ở nơi này, thực sự về kinh không biết giải thích thế nào cho thỏa đáng.
Giả bộ ho khan hai tiếng, nói: " Tất cả mọi người nghe đây."
" Những người lính của Đại Lê ta đều là những người đàn ông dũng cảm, thiện chiến, vì Đại Lê chiến đấu quên thân mình.


Đêm hôm nay gặp phải quân địch tập kích, bọn họ liều chết chống lại, kết quả là tất cả đều hi sinh.

"
" Vì để tưởng nhớ công lao của bọn họ, sau khi về đến kinh thành Trần Minh Quân ta sẽ đích thân viết một bản tấu chương bằng máu, xin hoàng thượng lập bia đá ghi tên những người tham gia cuộc viễn chinh lần này để người đời sau không quên chiến công của họ.

"
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều giật nảy mình, thầm nghĩ tên này lại bị bệnh?
Có cần phải phô trương như thế không?
Chỉ là một đợt viễn chinh thôi, trong quá khứ cũng có không ít người hi sinh mà.

Có bao giờ lập bia đá, đời sau tưởng niệm gì đâu?
Còn có viết tấu chương bằng máu?
Tại sao ngươi không cho thêm ít lạc vào cho giống bát tiết canh?
Long Thiên Vấn đi đến, nâng tay đặt lên trán Trần Minh Quân kiểm tra nhiệt độ, thấy bình thường thì khẽ lẩm bẩm: " Rõ ràng không bị sốt mà? "
Trần Minh Quân: "...!"
Ngay cả Lê Ngọc Anh cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn xem hắn, khác với mọi người nàng không cho rằng hắn bị bệnh mà nghĩ là hắn bị thần kinh.
" E hèm...!" Trần Minh Quân hắng giọng, nói tiếp: " Đối phương phái đến cường giả Độ Kiếp Kỳ, cụ thể không rõ Sơ Kỳ, Trung Kỳ hay Hậu Kỳ chỉ biết quân ta ngay cả khi có Chu Lượng nhưng vẫn để cho đối phương đem phạm nhân cứu thoát.

Bất đắc dĩ, chúng ta chỉ có thể tiêu diệt dù binh ngay tại trận.

"
" Chu Lượng liều mạng chém giết đối phương nhưng bản thân cũng bị trọng thương, không cách nào ngăn cản máu của Độ Kiếp cường giả rơi xuống chỉ có thể bảo vệ được bốn người là ta, Lê Ngọc Anh, Long Thiên Vấn, Eris.

"
Khi nói đến chỗ này, ánh mắt hắn liếc về phía Nông Đức.

Nông Đức đánh cái rùng mình, vội giơ tay lên trời lập xuống lời thề Thiên Đạo: " Nông Đức ta xin thề, sự tình xảy ra trong ngày hôm nay nửa chữ không nói khác với những gì phò mã căn dặn.

"
Lúc này Trần Minh Quân mới gật đầu, bổ sung: " Cứu được năm người.

"
Đám người: "...!"
Tên này thực sự quá hắc!
Nhưng khi chứng kiến Chu Lượng bỗng nhiên bay lên cao, một chưởng vỗ xuống đem toàn bộ tội phạm đều giết sau đó một tay đập vào ngực mình, phun ra máu tươi.

Cảm thấy nhìn bộ dáng của mình còn chưa đủ sức thuyết phục, hắn lại lấy đao ra tự chém lên người mấy chục nhát, đám người lại càng triệt để im lặng.
Long Thiên Vấn có một loại cảm giác tiếc nuối, hắn thấy tiếc thay cho quê hương mình khi thiếu đi Trần Minh Quân, một tay đạo diễn quá ảo.

Tiếc thay cho Đại Lê khi nơi này còn chưa có ngành công nghiệp phim ảnh, bỏ lỡ một diễn viên xuất sắc như Chu Lượng.
Bây giờ mới là khâu chuẩn bị thôi, Chu Lượng đã ra tay đủ hung ác.

Kiểu này hoàng thượng Đại Lê không muốn tin cũng khó a.
Cảm thấy mọi chuyện đã không sai biệt lắm, Trần Minh Quân đưa vào vấn đề chính: " Chu Lượng bị phạt một trăm năm bổng lộc, đồng thời tự bỏ tiền túi ra đền bù cho người thân của những quân sĩ chết trong hôm nay một trăm viên trung phẩm linh thạch.

Ngoài ra, hàng năm đều phải đến thăm, trợ giúp cho người nhà bọn họ.

Ngươi có phục không? "
Nói xong còn vụng trộm nháy mắt mấy cái ra hiệu.
Chu Lượng biết công tử đang bao che cho mình, một trăm năm bổng lộc......! con số này so với những thứ công tử cho mình còn ít hơn rất nhiều, huống hồ công tử chỉ nói là bổng lộc thôi còn như tiền công tử cho thì tự nhiên không bị tính trong đó rồi.

Còn như chuyện hàng năm đến thăm và giúp đỡ người nhà của binh sĩ đã tử trận, chỉ cần chân tướng không bị bại lộ.....
Tuy vất vả một chút nhưng đổi lại sẽ càng tăng thêm danh tiếng cho công tử tại Đại Lê, huống hồ những người chết ở đây ngày hôm nay hắn cũng có trách nhiệm trong đó.
Hắn vội vàng lên tiếng: " Toàn bộ nghe theo công tử xử phạt.

"
Lê Ngọc Anh nghe xong những thứ này mới nguôi giận đi đôi chút, dù sao người chết thì cũng đã chết rồi, không cách nào sống lại được.

Một trăm viên trung phẩm linh thạch đã đủ cho gia đình bình thường ăn sung mặc sướng ba đời không lo, số tiền này so với tiền mà triều đình bồi thường còn nhiều hơn.
Thêm việc hàng năm Chu Lượng phải đến xem xét, quan tâm, giúp đỡ người thân của những chiến sĩ tử trận trong cuộc viễn chinh này mà không chỉ riêng những người đã chết ngày hôm nay.
Trừng phạt mà Trần Minh Quân đưa ra thực sự quá có lòng, không có điểm gì để người ta cảm thấy không công bằng nữa cả.
Cho nên trong lòng nàng bây giờ chỉ còn cảm thấy buồn và thương tiếc cho những người lính hi sinh một cách vô ích hôm nay thôi, còn giận cũng đã giảm bớt hơn rất nhiều.
Huống hồ, những người này đều đã bị trúng thuốc mê của quân địch, hoàn toàn đã như cá nằm trên thớt.

Không phải do Chu Lượng lỗ mãng thì cũng sẽ chết trong tay đám người áo đen kia thôi.
Lê Ngọc Anh ngỏ ý muốn đem thi thể của những người lính này đem đi hỏa thiêu để lấy tro cốt mang về cho người nhà, Trần Minh Quân không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Nói đùa gì thế, phương pháp tiêu hiểu chứng cớ tốt như vậy tội gì mà không gật đầu.
Đợi sau khi về Kinh Thành, lão cha vợ có trách tội thì trách con gái của hắn nha, chủ ý cũng không phải ta đưa ra.
Mọi người ở lại thêm một ngày để đem những binh lính chết trận hỏa thiêu, Chu Lượng cũng được băng bó tạm thời, phục dụng một số loại đan dược phẩm chất thấp chỉ để cầm máu thôi.
Những vết thương này khi về kinh còn cần dùng đến, không thể để nó lành lại quá nhanh được.
Làm xong hết tất cả, đám người quyết định tự mình phi hành trở về kinh thành.

Làm như vậy tuy tốn sức một chút nhưng không ai biết được lúc nào sẽ có thêm một đám sát thủ khác nhảy ra cho nên chỉ có thể lựa chọn cách này.
Phương án này, lấy cảnh giới của sáu người hiện giờ so với cưỡi chiến mã đi đường nhanh hơn rất nhiều.

Riêng về phần Eris, phương pháp tu luyện của nàng đặc thù, chủng tộc khác biệt, sử dụng cánh của mình để bay.

Khiến người ta kinh ngạc là tốc độ bay của nàng vậy mà so ra không thua kém chút nào tốc độ phi hành của Siêu Phàm Cảnh.
Những người khác thì cũng thôi, thấy dị tộc mãi thành quen, chỉ riêng Trần Minh Quân và Long Thiên Vấn là khác biệt.

Nhân lúc dừng chân nghỉ ngơi hồi phục linh lực, cả hai vây quanh Eris ngắm nghía cặp cánh trắng như tuyết của nàng, để thỏa mãn lòng tò mò bọn hắn còn sờ vào, vuốt vuốt dọa cho Eris ngượng ngùng xấu hổ đỏ hết cả mặt lên.

Đám người liên tục phi hành hơn một tháng thì về đến cổng kinh thành, tốc độ này so với cưỡi chiến mã nhanh hơn gấp hai lần.
Đứng từ xa nhìn lại thành trì cao lớn, cánh cổng đỏ son bên trên treo bảng hiệu hoàng kim lộng lẫy, cả Trần Minh Quân lẫn Lê Ngọc Anh lòng đều cảm khái.
Nửa năm trước từ nơi này xuất phát, dẫn theo mấy chục vạn đại quân đến nay chỉ còn lại mấy người trở về.
Vũ Phong, người theo Lê Ngọc Anh bao nhiêu năm chinh chiến, trải qua vô số lần đồng sinh cộng tử vậy mà lại là nội gián được cài vào....
Đội quân tiên phong, luôn luôn anh dũng thiện chiến, mở đường cho đại quân giết địch........!cũng là người của phe đối lập.
Quãng thời gian này thực sự đã xảy ra nhiều chuyện lắm!
Nhớ đến những người luôn cùng mình chiến đấu, vào sinh ra tử có nhau giờ phút này chỉ còn lại Nông Đức, Lê Ngọc Anh không kìm nén được nữa nước mắt bắt đầu chảy ra.
Trần Minh Quân tiến lên một bước, vỗ vỗ vai nàng an ủi: " Đời người, ai cũng khó tránh khỏi hai chữ sinh - tử .

Ngươi chớ đau buồn, phải tiến về phía trước.

"
Lê Ngọc Anh đem tay hắn hất ra, hừ lạnh nói: " Ngươi dạy ai đây? "
Trần Minh Quân nhún vai, ta chỉ muốn an ủi thôi mà.

Bất quá hắn cũng không phải thiếu niên chưa từng va vấp xã hội, biết thời điểm này là lúc mà nàng không vui nhất cho nên cũng không nói gì thêm.
Lê Ngọc Anh lau đi những giọt nước mắt rơi vì mấy chục vạn chiến hữu của mình, lấy ra một cây cờ lớn, giơ lên thật cao.
Cờ được giơ lên, gió không biết từ nơi nào thổi đến, lá cờ bay phất phới để lộ ra hai chữ " Đại Thắng " in trên nền vàng.
Chỉnh lý lại cảm xúc, nàng nói với Trần Minh Quân: " Tướng quân, trận này quân ta đã thắng, đến lúc khải hoàn vào kinh.

"
Trần Minh Quân nhìn lên lá cờ, khẽ thở dài một hơi.

Dù cho phương thức trở về này không hoành tráng như trong tưởng tượng, như những gì thấy trên phim ảnh nhưng cuối cùng cũng đã trở về rồi,
Hắn hạ lệnh: " Toàn quân nghe lệnh! "
Long Thiên Vấn, Eris nhìn đông ngó tây thấy chỉ có mỗi mấy mống người bọn họ, lúng túng một lát mới hô lên: " Có! "
Trần Minh Quân quát: " Khải hoàn! "
" Vâng! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.