Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 4: 4: Đi Đường Nào





Quay trở lại gian phòng lúc này, Trần Minh Quân tay phải nắm lấy chuôi kiếm đem mũi kiếm cắm xuống đất miễn miễn cưỡng cưỡng đem thân hình chống đỡ được.

Lúc này hắn sắc mặt tái nhợt như xác chết, bờ môi thâm xì khô nẻ nhìn không ra một người sống, hơi thở cũng mỏng manh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại.
Một đạo lục quang sáng lên, Lục Dực khí linh thong dong xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trần Minh Quân hữu khí vô lực nặn ra từng chữ: "Ta...ta...sắp chết..."
Lục Dực khí linh không nói gì, tay ngọc đặt lên Trần Minh Quân cái trán sau đó một luồng mãnh liệt sinh cơ tràn vào trong cơ thể hắn.

Lấy mắt thường có thể thấy được sắc mặt hắn lúc này đang dần dần tốt lên, mặc dù không trợ hắn quay về ngày bình thường trạng thái nhưng cũng đủ để đem tính mạng hắn giữ lại.
Kết thúc hết thảy, Lục Dực khí linh thân hình càng thêm ảm đạm phai mờ, nửa người đều biến thành trạng thái trong suốt.

Nàng mệt mỏi nói: "Lần này giúp ngươi giữ lại một mạng hao phí của ta rất nhiều sức lực, ta muốn tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Nói xong không đợi Trần Minh Quân phản ứng, nàng thân hình thoắt cái biến mất, cùng nàng biến mất còn có Lục Dực Y Khiên.
Trần Minh Quân: "???"
Cúi đầu nhìn về phía nắm trong tay cổ kiếm,
Lúc này chín trăm chín mươi chín sợi xích giống như đã hoàn thành xứ mệnh, buông tha cổ kiếm rút lui đến một bên.

Quanh thân cổ kiếm tử khí cũng rút lui để lộ ra màu tím sắc bén lưỡi kiếm, lật lại nhìn hắn phát hiện nối liền với chuôi kiếm ngọc bội khắc bốn chữ Tử Vi Đế Kiếm
Trần Minh Quân nhịn không được thốt lên:

"Tử vi chiếu sáng, đế vương hiện
Vương miện trên đầu, kiếm bên hông.
Non sông bát ngát, duy ta đế
Kiếm chỉ tới đâu, đều cúi đầu."
Nghe được đoạn thơ này, lưỡi kiếm run nhè nhẹ tựa như bị xúc động nhớ lại một đoạn hồi ức, ngay sau đó nó trở nên xoắn xuýt, do dự.

Cuối cùng, nó hóa thành một đạo tử sắc tránh thoát khỏi bàn tay Trần Minh Quân chui vào trong cơ thể hắn khiến cho Trần Minh Quân mất trọng tâm ngã cắm mặt xuống đất.
— QUẢNG CÁO —
"???"
....
Nếu như hắn có thể nội thị chắc chắn sẽ thấy được trong khí hải của mình lúc này có một cái khiên cùng một thanh kiếm, cái khiên tỏa phát ra nhàn nhạt quang mang màu xanh lục, thanh kiếm bao khỏa quanh người màu tím đậm tử quang.
Một đạo duyên dáng xinh đẹp thân mặc váy xanh nữ tử hiển hiện ra, yêu kiều cười khẽ nói: "Tỷ tỷ, chúng ta gặp lại."
Màu tím cổ kiếm run lên nhè nhẹ giống như tại biểu đạt nội tâm nó phẫn nộ, kiếm linh không ra ngoài nhưng từ trong thanh kiếm truyền đến một tiếng "Hừ!"
....
Trong căn phòng, Trần Minh Quân nghe thấy bên ngoài, xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, đẩy cửa bỏ chạy.
Mặc dù không biết vì sao xuyên không liền đến chỗ này thế nhưng hắn ý thức được bản thân mình gặp nguy hiểm.


Từ cách bài trí trong gian phòng đến xem, không phải bảo khố nhà người ta còn là nơi nào.
Đẩy cửa đi ra hắn trong lòng xuất hiện hai chữ "quả nhiên" , nhìn đến gác cổng thị vệ đều bị đánh ngất nằm la liệt trên mặt đất hai bên, trong lòng nguy cơ tăng mạnh.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn hướng bên phải bỏ chạy.
Đây đã là một trong những quy tắc sống của hắn, nếu như không rõ phương hướng nào tốt vậy dứt khoát lựa chọn bàn tay phải (phía bên phải).

Thực tế trong kiếp trước mỗi lần lạc đường, quy tắc này luôn đem lại may mắn cho hắn, lần này hi vọng cũng vậy.
....
Trần Minh Quân rời đi không bao lâu, một nhóm binh lính đã chạy tới phụ cận.

Mắt thấy Hoàng Gia Bảo Khố hai bên lính gác ngã gục, cửa mở một cánh, dẫn đầu binh sĩ giật mình.
Hắn hạ lệnh: "Tiểu Thất, tiểu Ngũ phát ra tín hiệu báo động.

Tất cả đi theo ta!"
— QUẢNG CÁO —
Nói xong, ngoại trừ tiểu thất tiểu ngũ hai người, còn lại cấp tốc chạy đến xem xét tình hình.

Dẫn đầu binh sĩ tốc độ nhanh nhất, hắn bỏ qua đám lính gác ở ngoài trực tiếp chạy vào bên trong kiểm tra.


Đợi đến khi tìm hiểu đến bị mất là cái gì, hắn toàn thân mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, trong lòng sợ hãi.
Đúng lúc này, một tên binh lính cũng chạy vào tới, lo lắng hỏi thăm: "Đại nhân, tình hình thế nào?"
Dẫn đầu binh sĩ chưa hoàn hồn nói: "Xong! Xong! Xong! Tử Vi Đế Kiếm, Lục Dực Y Khiên.....!mất!"
"Cái gì???" , tên binh lính kia quá sợ hãi : "Không thể nào!"
Tử Vi Đế Kiếm cùng Lục Dực Y Khiên mỗi một kiện trong Hoàng gia bảo khố đều là trọng bảo bên trong trọng bảo.

Quan trọng hơn một điểm, nếu muốn mang bọn nó ra khỏi hoàng gia bảo khổ chỉ có một con đường đó là đem bọn nó thu phục.
Lục Dực Y Khiên còn dễ nói, dù sao nó bản tính hiền hòa, muốn nó cũng không phải không có cách nào chỉ cần thiên phú đầy đủ yêu nghiệt.
Thế nhưng Tử Vi Đế Kiếm lại là chuyện gì xảy ra???
Thân là một người làm thị vệ nhiều năm trong hoàng cung, hắn cũng đã từng được nghe kể vô số truyền thuyết liên quan đến Tử Vi Đế Kiếm.

Mặc dù hiện giờ thực lực của nó đã bị phong ấn chín thành chín thế nhưng từ xa xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu yêu nghiệt thiên tài muốn được nó tán thành nhưng kết quả....!không bị nó đánh thành tàn phế cũng nửa tàn.
Đừng nói đến thiên tài yêu nghiệt, đương kim hoàng thượng cũng không được!
Cũng bởi nguyên nhân này mà Tử Vi Đế Kiếm phủ bụi tại trong hoàng gia bảo khố vài vạn năm đến nay chưa một ai nhận được nó tán thành, chỉ cần nó không nguyện ý cho dù cường đại thế nào cũng không thể để nó tán thành.
....
Ở một nơi khác, Trần Minh Quân có chút đầu váng mắt hoa nhìn về như mê cung đường hành lang, mỗi một đường hành lang, nhìn đến ngã ba ngã bốn khiến hắn thực sự không biết nên đi đường nào.
Cuối cùng đánh bậy đánh bạ, toàn bộ tuyển rẽ phải.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn dừng lại, toàn thân truyền đến trận trận đau nhức cùng mỏi mệt khiến cho hắn đành phải đặt mông ngồi xuống thở hồn hển.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân trong lòng một trận phiền muộn, hắn vừa xuyên không tới làm sao biết con đường nào mới có thể rời khỏi nơi này.

Bỗng, một thanh âm nhỏ bé vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, ngoái đầu nhìn lại hắn phát hiện một đạo ánh sáng đang dần dần bay lên cao sau đó nở rộ giữa không trung nhìn qua rất giống với pháo hoa trên Địa Cầu.

Trần Minh Quân sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn đoán đây là tại bắn pháo tín hiệu.

Nhìn đến, bảo khố xảy ra chuyện đã bị người phát hiện.
Không thể dừng lại!
Hắn vịn lan can đứng lên, loạng choạng không có phương hướng bỏ chạy.
Lại đi thêm một đoạn, trước mắt đã không còn là hành lang nữa mà biến thành một cái cổng vòm.

Trần minh quân trong lòng đại hỉ, thầm nghĩ đây hẳn là cánh cổng rời khỏi nơi này.
Thế nhưng hắn không vội vàng chạy đến mà lựa chọn núp sau một tảng đá bởi vì phía trước cổng đang có một nhóm binh lính canh gác.

May mắn nhóm binh lính này cũng không chú ý tới hắn, từ đầu đến cuối giống như đang tại bàn luận chuyện gì.
Ngay lúc này, một chùm pháo hoa khác xuất hiện trên bầu trời, đạo pháo hoa này màu sắc khác biệt so với ban nãy giống như đang truyền đến một đạo mệnh lệnh khác biệt.
Đám lính gác cổng sau khi chứng kiến trên trời pháo hoa liền bắt đầu chia thành đội ba người chia nhau ra hành động.

Trần Minh Quân cẩn thận từng li từng tí vận dụng xung quanh địa hình lẩn trốn đi về phía mình đám binh lính sau đó lại đợi một đoạn thời gian không có động tĩnh gì hắn mới chui ra từ nơi ẩn nấp chạy về phía cổng vòm.
Để hắn thất vọng là nơi này cũng không phải lối ra như trong tưởng tượng mà càng giống một tòa biệt viện, trước có sân có vườn, sau có căn nhà ba gian xa hoa lộng lẫy.
Lịch bịch...lịch bịch....
Bên ngoài truyền đến từng đoàn từng đoàn tiếng chân dọa đến hắn không dám nghĩ nhiều, chạy khẽ đến căn nhà ba gian ý đồ muốn mượn nơi này trốn tránh một đêm thế nhưng hắn vừa đem cửa mở toàn thân lập tức cứng đờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.