Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 9: 9: Ta Mắng Chính Các Ngươi





"A, còn tưởng đến nhầm nơi hóa ra nơi này thật là Thính Phong Lâu."
Lời nói xoay chuyển: "Bất quá Tiểu Hoa, làm sao các ngươi chỗ này lại thả một đám chó mẹ đến sủa loạn."
Hắn một mặt ghét bỏ lấy tay che mũi liếc vừa mới mở miệng nói chuyện mấy người thiếu nữ nói: "Các ngươi muốn ăn cờ ứt bò hay cờ ứt người ta không quản được nhưng làm ơn buổi sáng trước khi ra đường đánh răng đi, mồm các ngươi thật thối."
Đi ở sau cùng Tiểu Hoa khóe miệng giật một cái, nơi này đều là trong kinh thành thế gia thiên kim tiểu thư, nào có tồn tại chó mẹ như ngươi nói.

Bất quá nàng chỉ là một thị nữ nho nhỏ làm việc tại Thính Phong Lâu nào dám đắc tội phò mã, chỉ đành im lặng không phản bác cũng không tán thành.
Ngồi ở trong phòng một tên Phùng Oanh cười lạnh nói: "Ai nha, ta còn tưởng vị đại nhân nào nguyên lai là phế vật phò mã gia a."
Đại Lê Hoàng Triều thế lực rối rắm phức tạp, phe phái rất nhiều, hoàng thượng cũng không thể một tay che trời, nếu đổi lại là các vị công chúa khác các nàng cũng có chút cố kỵ thế nhưng đối với phế vật tam công chúa cùng phế vật phò mã lại không kiêng nể gì.

Dù sao sau lưng các nàng đều có cha , ông giữ chức vị trong triều không nhỏ lại thêm thành viên trong gia tộc liên hôn với các quan viên khác , có thể nói đi một bước lại gặp một vị họ hàng làm quan, Hoàng thượng cũng không thể đem các nàng trừng phạt nặng, cùng lắm trở về cấm túc một đoạn thời gian.
Lê Ngọc Anh nhịn không được quát: “Phùng Oanh, ngươi quá đáng!”
Trần Minh Quân trực tiếp ngó lơ câu nói này, một tay bịt mũi một tay làm thành quạt phe phẩy trước mũi ghét bỏ nói: "Thật mẹ nó thối nha, bịt mũi đều không che được mùi."
"Ngươi...." Phùng Oanh giận dữ muốn phản bác thế nhưng lại bị ngồi bên cạnh thiếu nữ mặt vuông ngăn lại, thiếu nữ mặt vuông trào phúng nói: "Nơi này vốn là nơi thanh tịnh thưởng trà, hôm nay lại bị một đôi chó đực chó cái đến ô uế.

Phò mã gia nhưng có diệu kế gì đem hai con chó này đuổi đi?"

Phùng Oanh nghe xong liền vỗ tay bảo hay, lời này mang một loại ám chỉ chung chung, lại có thể để cho trong lòng mỗi người tự mình hiểu lấy, cao quả thực cao a.
Lê Ngọc Anh siết chặt nắm tay giận quá thành cười: “Tốt! Tốt! Phùng Oanh, Lưu Phượng Vy trong mắt các ngươi thật không có hoàng gia phải không!” — QUẢNG CÁO —
Mặt vuông nữ tử khẽ cười nói: “Công chúa nói quá lời, ta chỉ nói lại sự thật mà thôi làm sao lại biến thành không đem hoàng gia để vào mắt?
Trần Minh Quân khẽ mỉm cười nói: " Nơi này chó cái chó đực một cặp kỳ thực có một số, không biết ngươi muốn ám chỉ cái nào một đôi?"
Không đợi Lưu Phượng Vy trả lời, hắn đem trong tay quạt xếp thu gọn sau đó chỉ vào một đôi nam nữ hỏi: "Là cái này một đôi?"
Thuận theo hướng hắn chỉ, một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi uống trà, hai người một bàn.

Nam mi thanh mục túc, khí chất bất phàm, trên thân mặc lụa là gấm vóc, hông đẹp một viên màu xanh ngọc bội, thắt lưng khảm nạm đá quý.

Nữ xinh đẹp tuyệt trần, luận về nhan sắc vậy mà không chút thua kém Lê Ngọc Anh cùng Lê Ngọc Kiều.

Nàng mặc một thân váy dài màu xanh nhạt do tơ lụa tạo thành, cái eo con kiến tinh tế tương tự treo lên một khối màu xanh ngọc bội.
Thoạt nhìn đã thấy hai người xuất thân cao quý.
Lúc này, nam tử có chút nhíu mày, phải biết ban nãy hắn cũng không có mở miệng ra trào phúng Lê Ngọc Kiều, bây giờ nằm im cũng trúng đạn tâm tình không tốt lắm.


Ngồi đối diện hắn thiếu nữ xinh đẹp cũng một mặt sương lạnh, hiển nhiên đối với Trần Minh Quân hành động này hết sức chán ghét.
Lưu Phượng Vy nhìn đến hai người này thân thể khẽ run rẩy vội vàng nói: "Không phải!"
Trong lòng thầm mắng Trần Minh Quân không biết xấu hổ, chó đực chó cái trong lời nói của nàng ám chỉ ai nàng tin tưởng hắn tự mình biết rõ vậy mà hắn mặt dày không chịu thừa nhận lại còn hướng về phía người khác làm bộ làm tịch.
Trần Minh Quân mặc kệ nàng tức giận hay không tức giận, sợ hãi hay không sợ hãi, thản nhiên đem đầu quạt chỉ về một phía khác hỏi: "Không lẽ là một đôi này?"
Lần này hắn chỉ về phía trong góc căn phòng nơi hẻo lánh một nam một nữ.
Thiếu nữ xinh đẹp vạn phần, luận về nhan sắc cũng có thể sánh ngang Lê Ngọc Kiều.

Nàng để tóc mái bằng, hai bên tóc mai dài gần tới cằm, sau đầu tóc dài được buộc thành hai cái hình xoắn ốc, đôi mắt to tròn linh động, trên thân mặc một chiếc áo ngắn màu xanh nhạt phác họa ra vòng một không lớn, bên dưới mặc một chiếc váy xếp dài che đậy từ dưới ngực đến quá đầu gối màu lục, một chiếc eo nhỏ nhắn thắt lên một chiếc nơ xinh đẹp.

Tổng thể nhìn lại có thể thấy nàng mang một vẻ đẹp hoạt bát, lanh lợi, đáng yêu, giống như một đóa hoa ly.

— QUẢNG CÁO —
Ngồi phía đối diện nàng thiếu niên dung mạo mặc dù có chút anh tuấn nhưng nếu để so sánh với nam tử kia có thể nói một bên giống vịt đồng còn một bên giống thiên nga, trang phục chất liệu so với phổ thông dân chúng tốt hơn một chút nhưng đem so sánh với những người ngồi ở đây lại thể hiện ra sự thua kém, kiểu dáng cũng thường thường không có gì lạ.
Nghe đến chính mình cũng được điểm danh thiếu nữ giống như mấy bà hàng xóm ưa thích hóng chuyện, nàng mỉm cười như hoa đào nở rộ, một đôi mắt lanh lợi nhìn xem Lưu Phượng Vy.
Trái ngược với nàng, thiếu niên giống như không quan tâm lắm, hắn liếc nhìn Trần Mình Quân một cái sau đó khẽ nhếch miệng cười nhìn nước trà trong chén đang theo động tác của hắn mà lắc lư.

Lưu Phượng Vy nhìn về phía hai người khẽ nhíu mày, hai người này nàng cũng không phải đắc tội không nổi.

Chẳng qua chỉ là một cái gần đây mới nổi thiên tài Triệu gia - Triệu Hạo cùng một người có xếp hạng thứ tư bên trong Thập Mỹ bảng Triệu Dao Dao.

Triệu gia vốn trong kinh thành cũng là một cái danh gia đại tộc, đáng tiếc gần nhất mấy chục năm xảy ra liên tục chuyện không may, địa vị ngày càng đi xuống.

Triệu gia nàng căn bản cũng không để vào mắt, có điều Triệu Dao Dao mặc dù cũng xuất thân Triệu gia nhưng danh khí rất lớn, trong kinh thành có vô số người theo đuổi, bên trong còn có một vị thiếu niên tướng quân danh tiếng đang thịnh, được hoàng thượng yêu thích, mệnh danh Đại Lê trong lịch sử trẻ tuổi nhất tướng quân.

Triệu Dao Dao những kẻ theo đuổi khác nàng không coi ra gì thế nhưng vị thiếu niên tướng quân kia luận thực lực có thực lực, luận địa vị có địa vị, sau lưng còn có lão cha đại nguyên soái làm chỗ dựa, nàng tự nhiên không muốn trêu chọc.
Lưu Phượng Vy nghiến răng nghiến lợi, tên này không những mặt dày không biết xấu hổ bây giờ có muốn đẩy đưa nàng vào những rắc rối không cần thiết, để tránh hắn lại lung tung chỉ loạn nàng liền nói thẳng: "Đừng chỉ lung tung, ta nói chính là các ngươi, một đôi phu thê phế vật."
Trần Minh Quân trong lòng khẽ Ồ lên một tiếng, hắn còn dự định theo nàng đưa đẩy chỉ khắp phòng một lượt đây, nào ngờ mới như vậy nữ tử này đã nhịn không được muốn ngả bài, bất quá như vậy chính hợp theo ý hắn.
Chỉ thấy hắn bỗng nhiên nghiêng mặt quát lớn: "Hỗn xược! Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dám buông lời khi quân phạm thượng, người tới đem nàng bắt lại đem về đại lao thẩm vấn xem kẻ nào cho nàng lá gán dám bôi nhọ hoàng tộc, sỉ nhục hoàng thượng!"
Người xung quanh từng cái giật mình nhưng không ai động đậy hiển nhiên không coi lời này ra gì.

Mặt vuông nữ tử trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ tưởng ngươi thế nào hóa ra ngây thơ dạng này, nàng liền đứng đấy một mặt trêu tức nhìn xem Trần Minh Quân giống như thách thức hắn.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt trong lòng âm thầm đậu đen rau muống, cha vợ trị quốc kiểu gì nha người ta đều tại thanh thiên bạch nhật sỉ nhục con gái ruột vậy mà từng cái uy phong lẫm lẫm, kéo hoàng tộc cùng hoàng thượng ra làm giá đỡ cũng không ai coi ra gì.


Chậc chậc, nhìn đến lão cha vợ cũng thật bất lực.
Đứng ở một bên Lê Ngọc Anh một mặt sương lạnh, ánh mắt biến đến lạnh lùng.

Trong triều chính trị rối rắm phức tạp, quan hệ bè lũ dày đặc nàng tuy phần lớn thời gian ở binh doanh nhưng vẫn có chỗ nghe đến, hôm nay tận mắt chứng kiến chỉ là một đám con cháu thế gia vậy mà từng cái không coi hoàng gia ra gì.

Nàng nội tâm phẫn nộ lại bất lực, nhìn về phía tam muội lại áy náy lại thương xót.
"Tốt! Tốt! Tốt!" Trần Minh Quân vỗ tay miệng thốt ra liên tục ba chữ tốt sau đó đối với Chu lão phân phó: "Lấy ra lưu ảnh ngọc."
Trong năm ngày nằm trên giường hắn rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi liền tìm hiểu một số thông tin về thế giới này, hắn phát hiện một cái thông tin thú vị đó là Lưu Ảnh Ngọc, một loại đặc biệt ngọc thạch có công dụng giống như quay video trên điện thoại.

Chu lão mặc dù không biết hắn muốn làm gì thế nhưng vẫn rất vâng lời đem một khối Lưu Ảnh Ngọc lấy ra đem khởi động bắt đầu thu nhận hình ảnh.
Trần Minh Quân lại phân phó nói: "Đem toàn bộ những người có mặt ở đây đều quay lại."
Chu lão tự nhiên vâng lời mà làm theo, đem toàn bộ gian phòng từng người đều quay lại.
Ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ khác nam tử thấy vậy khẽ nhíu mày, đối diện hắn xinh đẹp nữ tử lại trầm mặc giống có điều suy nghĩ.

Còn lại những người khác đều một bộ chẳng quan tâm, nói chuyện tiếp tục nói chuyện, uống trà tiếp tục uống trà.
Đợi sau khi quay lại toàn bộ những người có mặt trong phòng, Trần Minh Quân một mặt trêu tức hỏi: "Ngươi có dám nhắc lại những lời ngươi vừa nói?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.