Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 99: 99: Lạc Kiếm !





Đời có nhân quả, gieo nhân nào gặt quả ấy!
Sở dĩ Trần Minh Quân sẽ liên tưởng đến câu nói này bởi vì toàn bộ diễn biến xảy ra hắn đã được biết từ trước rồi.
Khi còn chưa ra khỏi bí cảnh phụ, Cao Lỗ đã nói cho hắn biết chiếc áo lông ngỗng mà công chúa Mỵ Châu hay mặc thực ra là một món tiên bảo.
Năm xưa, để bảo vệ con gái của mình đề phòng những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, An Dương Vương thỉnh rùa thần đem một trong số tam hồn của công chúa phân tán và phong ấn bên trong mỗi một chiếc lông ngỗng.

Sau này, chỉ cần công chúa không cách chiếc áo này quá xa, trên mọi phương diện nàng vẫn sẽ như một người bình thường.
Đấy cũng là nguyên nhân tại sao công chúa luôn mặc áo khoác lông ngỗng.
Khi Cao Lỗ thông qua trống đồng truyền tiên lực kích hoạt những chiếc lông ngỗng này, Công chúa Mỵ Châu sẽ hồi sinh trong một khoảng thời gian ngắn, trước khi một hồn này tiêu tan.

Đồng thời, trong quá trình này Cao Lỗ cũng đã thông qua phương pháp đặc biệt nói cho nàng nghe mọi chuyện.
Nói thật, ban đầu khi nghe Cao Lỗ đề xuất ý kiến Trần Minh Quân không quá tin tưởng kế hoạch này sẽ thành công, đặc biệt khi công chúa vừa hồi sinh lại đã cùng Trọng Thủy ôm ôm ấp ấp.
Cho đến khi nhát dao kia đâm vào trong ngực của Trọng Thủy, hắn mới thở phào một hơi.
Trọng Thủy lừa dối hai cha con An Dương Vương đây là nhân, bị Cao Lỗ tính kế lại đây là quả.
Nhưng có điều khiến Trần Minh Quân nghĩ mãi không ra đó là tại sao Cao Lỗ lại tin rằng sau khi sống lại công chúa Mỵ Châu sẽ giết Trọng Thủy?
Phải biết, trong truyền thuyết công chúa Mỵ Châu cho đến khi Cổ Loa bị công phá, An Dương Vương dẫn theo nàng chạy trốn nàng vẫn tin tưởng Trọng Thủy, rải lông ngỗng để hai người có thể gặp lại nhau.
Lúc này, Trọng Thủy đã cận kề cái chết, hơi thở cũng ngày càng yếu dần tựa như lúc nào cũng có thể tắt nhưng dù thế miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm: " Tại sao....!"
Mỵ Châu không đành lòng nhìn hắn nữa, quay mặt đi chỗ khác, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt
" Chàng muốn biết tại sao ư? "
" Thù giết cha! "
" Thù mất nước! "
" Thân làm công chúa của Âu Lạc, con gái của An Dương Vương.

Mỵ Châu ta sao có thể không báo thù này? "

"...! " Trần Minh Quân yên lặng lắng nghe, tự nhủ hóa ra vì nguyên nhân này Cao Lỗ mới tin kế hoạch của hắn có thể thực hiện được.
Dù cho có yêu hơn nữa, công chúa Mỵ Châu cũng sẽ đưa ra lựa chọn giết chết Trọng Thủy để trả thù cho dân tộc, trả thù cho cha của nàng.
Nhưng mà.....
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ tên này tại sao lại sống dai đến thế, rõ ràng đã bị đâm vào tim....
Hư cấu!
Để trả lời cho câu hỏi của hắn, Trọng Thủy bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: " Ha ha ha ha........!"
Tiếng cười vang vọng trong không gian, nào có chút nào giống người sắp chết có thể cười ra được.
Trần Minh Quân: "??? "
Mỵ Châu: "!!! "
Không lẽ hắn còn có sự chuẩn bị?
Chỉ thấy Trọng Thủy bỗng nhiên đứng dậy, tiên huyết không biết từ bao giờ đã ngừng chảy.

Hắn đắng chát nhìn xem người con gái mà mình yêu thương, tìm đủ trăm phương ngàn kế để hồi sinh miệng thốt ra bốn chữ: " Thì ra là vậy.

"
" Không thể nào! " Thấy Trọng Thủy bị Dao Giết Tiên đâm trúng tim nhưng vẫn còn sống, công chúa Mỵ Châu không thể tin vào mắt mình bật thốt lên: " Tại sao bị Dao Giết Tiên đâm trúng, chàng vẫn còn sống? "
Trọng Thủy cúi xuống nhìn vết thương đã ngừng chảy máu trên ngực mình, cười nói: " Một ngàn năm trước thân thể của ta suy kiệt đến nỗi không thể sống được lâu thêm nữa, nhưng vì nguyện vọng hồi sinh nàng chưa thành cho nên ta đã dùng một phương pháp thất truyền đã lâu ở phương Bắc, đem thân thể và linh hồn của mình dung hợp cùng với đại trận của thành này.

"
" Dao Giết Tiên đúng là có thể đem người chưa đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên giết, không cách nào cứu chữa.

Nhưng phải dùng với người sống mới được, còn như ta...."
" Theo một cách giải thích nào đó, có lẽ đã chết rồi.


Cho nên, nó đối với ta không có tác dụng.

"
Tê ~
Trần Minh Quân hít vào một ngụm khí lạnh, tự nhủ hóa ra còn có thao tác này.
Công chúa Mỵ Châu cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Dao Giết Tiên đã là sự chuẩn bị sau cùng của nàng.

Bây giờ Dao Giết Tiên không có tác dụng, nàng thật sự nghĩ không ra nên đối phó với Trọng Thủy bằng cách nào.
Chẳng lẽ cứ mãi mãi ôm nỗi uất hận chết đi sao?
Ngay lúc công chúa Mỵ Châu không biết làm gì ngoài ngồi khóc, Trần Minh Quân lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một thanh kiếm màu vàng hô lên: " Công chúa, tiếp kiếm! "
Mỵ Châu thoáng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy rõ thanh kiếm này nàng mới hiểu ra được Cao Lỗ không chỉ có một sự chuẩn bị.
Kiếm này toàn thân tản mát kim quang, tiên khí vờn quanh tạo thành hư ảnh chim Lạc bay múa.

Thân kiếm dài tám tấc, lưỡi kiếm điêu khắc hoa văn chim Lạc đang bay múa, đốc kiếm có thiết kế tựa như một chú chim Lạc đang giang rộng hai cánh, cán kiếm khắc lên một chữ Lạc .
Lạc Kiếm!
Kiếm của An Dương Vương!
Mỵ Châu vuốt ve kiếm cổ, thân kiếm tựa như có linh trí phát ra những âm thanh ong ong, bạo phát ra ánh sáng vàng càng lóa mắt.

Công chúa nắm lấy cán kiếm, mũi kiếm chỉ trời cao quát lên: " Lạc Kiếm ở đây, tướng sĩ Âu Lạc nghe lệnh! "
" Lạc ~ "
Trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh chim Lạc vừa bay lượn vừa gào thét, vô số vong linh binh sĩ trong lòng đất theo lời triệu hoán mà chui lên xếp thành từng hàng chỉnh tề.
Trần Minh Quân nhìn về phía những vong linh này, trong lòng chợt hiểu ra.


Hóa ra những vong linh này không phải tác phẩm do đại trận tạo thành mà là vong linh của những chiến binh Âu Lạc không cam lòng siêu thoát, một mực đợi ở đất này.
Đồng thời, điều này cũng lý giải vì sao ban đêm những binh lính bộ xương kia sẽ rút lui, không dám ló mặt.
Thì ra bọn chúng là quân của Nam Việt cải trang thành binh sĩ Âu Lạc sau đó bị Trọng Thủy biến thành một phần của trận pháp.
Từ đây có thể thấy lời nói của Trọng Thủy, câu câu đều là chém gió.
Cái gì Âm Dương Trận, ta khinh!
Trọng Thủy chứng kiến cảnh này không hoảng sợ chút nào, tay phải khẽ vẫy một cái, vô số binh lính xương khô nhanh chóng được tập hợp.
" Giết! " Công chúa Mỵ Châu quát lên, Trọng Thủy đồng thời cũng vậy.
Hai quân nhanh chóng lao vào chém giết lẫn nhau!
Bất ngờ, trên trời xuất hiện mưa tên trút xuống, đội quân vong linh cũng bởi vậy mà nhanh chóng rơi vào hạ phong.
Mỵ Châu hừ lạnh nói: " Hàng nhái thôi.

"
Dứt lời, một trận mưa tên từ mặt đất bay lên, số lượng so với những mũi tên từ trên trời bắn xuống nhiều gấp hai gấp ba lần.
Trần Minh Quân núi ở trong xó thầm kêu lợi hại, nỏ thần không chỉ thủ thành tốt mà công thành cũng có hiệu quả không kém.
Hai bên chiến đấu ngày càng kịch liệt, đôi bên tổn thất vô số.

Nhưng đội quân của Trọng Thủy nhờ có trận pháp cho nên chỉ cần không bị đánh trúng đầu thì lại có thể hồi sinh.

Còn phía chiến binh Âu Lạc, chết một người là tổn thất một người.
Mỵ Châu khẽ nhíu mày: " Vì sao còn ít như thế? "
Trong trí nhớ của nàng, những chiến binh Âu Lạc chết trận nhiều lắm, vì sao bây giờ chưa đánh con số giảm một phần tư?
Trần Minh Quân nghe vậy ngượng ngùng gãi gãi đầu, biết thế lúc trước săn ít vong linh một chút.
Nhưng để so về số lượng bị giảm, vong linh còn lâu mới so được với đội quân xương khô.

Phải biết thời gian ban ngày vào mùa này dài hơn ban đêm, hơn nữa các vong linh chỉ xuất hiện sau mười hai giờ đêm.


Cho nên thời gian Trần Minh Quân đi săn binh lính xương khô còn nhiều hơn vong linh.
Bất quá, bây giờ cũng không phải lúc để tính những thứ này bởi vì đã đâm lao thì phải theo lao.
Công chúa Mỵ Châu nói: " Cậu bé, đánh trống trận trợ uy quân ta! "
"??? " Trần Minh Quân ngơ ngơ ngác ngác gãi đầu
Cậu bé?
Đã ngần này tuổi rồi, từ rất lâu đã không còn ai gọi hắn như thế cho nên nhất thời chưa phản ứng được.
Mỵ Châu thúc giục: " Ngươi còn chờ gì nữa? "
Trần Minh Quân vội đi đến chỗ trống đồng đang muốn gõ trống lại bị Trọng Thủy lao đến ngăn cản lại.

Cứ nghĩ sẽ phải ác chiến một hồi ai ngờ Mỵ Châu đã chạy đến hừ lạnh: " Đối thủ của chàng là ta! "
Thế là Mỵ Châu mang theo Lạc Kiếm chiến đấu cùng với Trọng Thủy, hai người giao thủ mấy trăm chiêu vậy mà không phân cao thấp.
Trần Minh Quân nhân cơ hội này đi đến gõ trống,
" Đông! Đông! Đông "
Từng tiếng trống đồng vang lên, sĩ khí của quân đoàn vong linh lập tức được đề cao lên rất nhiều.

Những tiếng gào thét, rít gào mà ngày bình thường nghe thôi đã nổi da gà lúc này lại khiến Trần Minh Quân vui vẻ.
Bởi vì chỉ cần quân đội vong linh chiến thắng được những bộ xương khô kia thì có thể tập trung lực lượng đối phó Trọng Thủy.
Đáng tiếc, mộng tưởng vẫn luôn tốt đẹp như vậy còn thực tế.....
Một đội quân xương khô ùa vào bên trong căn mật thất này, lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ lao đến tấn công Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân thầm kêu không ổn, vội vàng ngừng động tác đánh trống lại, lấy Tử Vi Đế Kiếm ra bắt đầu cùng đám xương khô chém giết.
Vừa chiến đấu hắn vừa suy nghĩ, cứ như thế này mãi cũng không ổn.
Đúng rồi, làm sao ta lại quên mất bọn họ?
Hắn tranh thủ cơ hội đánh bay mấy tên xương khô vội vàng lấy ra ngọc truyền tin đem nội dung nhập vào bên trong sau đó nạp đầy linh lực.
Ngọc truyền tin như một đạo ánh sáng lóe lên sau đó như tên bắn bay đi.
Tình thế này, đành phải trông cậy vào việc các ngươi có hợp tác hay không.
Các ngươi ở đây tự nhiên ám chỉ những người khác cùng đi vào trong bí cảnh thành cổ này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.