Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 61: 61: Đừng Yêu Ta Không Có Kết Quả Đ U!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vân Giai Ý lạnh lùng bật cười.

Lời này đúng là vớ vẩn, chưa nói đến chuyện mẫu thân nàng ta vốn dĩ chỉ là kế vị, mà chỉ riêng tình cảm giữa phụ mẫu thôi cũng rất bình thường, nếu thật sự nhớ tới tình nghĩa thì mẫu thân nàng ta cũng sẽ không bị đưa đến một nơi không thấy ánh mặt trời như vậy!
Nhưng Hàm Ngọc nói cũng không sai, rõ ràng cha nàng ta thiên vị Vân Hiểu Tinh, dù tổ mẫu luôn bênh vực nàng ta, nhưng dù sao bà ta cũng đã lớn tuổi, nếu gặp chuyện thì chắc chắn cũng sẽ bảo vệ bản thân an hưởng tuổi già trước, chẳng bao giờ đếm xỉa gì nhiều tới nàng ta.

Nếu tính như vậy, bây giờ ở nhà đã chẳng còn ai cho nàng ta ỷ lại nữa.

Nếu mẫu thân trở về, ít nhất cũng có người toàn tâm toàn ý che chở cho nàng ta.

Việc cấp bách hiện giờ đúng là phải nghĩ được cách đón mẫu thân về.

Thấy Vân Giai Ý yên lặng không nói gì cả buổi trời, Hàm Ngọc bèn gọi: “Nhị tiểu thư?”
Vân Giai Ý nghĩ ngợi một chút, nở nụ cười, cúi đầu sai bảo nàng ta: “Đã lâu không gặp ngoại tổ mẫu rồi, cho người thu xếp xe ngựa đi!
“Nô tỳ đi ngay ạ.

Tiếng cười ngắt quãng vọng tới từ trong phòng, đôi con ngươi Vân Giai Ý lạnh run, ánh mắt tối tăm rét lạnh!
Rồi sẽ có một ngày nàng ta sẽ cho tất cả mọi người biết rõ ai mới là đứa con gái xuất chúng nhất Vân gia.

Ánh mắt Vân Giai Ý lóe lên vẻ sắc lạnh, sau đó phất áo bỏ đi.

Chờ hai người rời đi, Ngọc Trân trốn trong bụi cây bước ra.


Vốn dĩ Ngọc Trân chỉ đi lấy đồ giúp Vân Hiểu Tinh thôi, vừa đến đã thấy Vân Giai Ý nổi cáu, nàng ấy vô thức nấp đi, nào ngờ lại đúng lúc nghe được
đoạn hội thoại thế kia.

Dọa cho tim nàng ấy đập bình bịch, mãi mới chờ được Vân Giai Ý rời khỏi thư phòng, vội nói chuyện này cho Vân Hiểu Tinh.

“Phải làm sao đây tiểu thư? Ngộ nhỡ Lục gia thật sự đến tìm tiểu thư...!
Vân Hiểu Tinh không để ý lắm: “Lục gia cũng không tính là sang giàu gì, bám vào Vân gia mới được như hôm nay, Lục Thị bị giam ở Thận Giới am đã lâu, không hề thấy Lục gia sang bên này đòi một lời giải thích, hiển nhiên cũng không phải dạng chính trực nghĩa khí gì, chưa chắc Vân Giai Ý đã thuyết phục được Lục gia.

“Nhưng lỡ được thì sao ạ?”
“Vậy thì, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn thôi”
Nhưng ngoài dự liệu của Vân Hiểu Tinh, Vân Giai Ý lại thuyết phục được Lục gia thật.

Rạng sáng hôm sau, Lục gia đã cho người đến, hơn nữa còn dây dưa hết người này đến người kia, dáng vẻ nếu không đạt mục đích nhất định không thôi.

Ngọc Trân nhìn mà phát sầu: “Tiểu thư, hôm qua là Nhị cữu Lục gia, hôm kia là Đại cữu Lục gia, giờ đến cả lão thái thái của Lục gia cũng đến luôn rồi, có khi nào Tướng quân sẽ mềm lòng không?”
“Đến cả lão thái thái Lục gia cũng tới luôn rồi, cha ta mạnh mồm nhưng nhẹ dạ, thế nào cũng nể mặt lão thái thái.

Qua một thời gian nữa là sinh thần của Thái hậu nương nương, Lục Thị lại có phu nhân cáo lệnh, cũng nên quay về chủ trì đại cuộc, nếu không để người ngoài dòm ngó cũng không tốt”
Vân Hiểu Tinh thờ ơ nói.


Ngọc Trân tủi thân thay nàng: “Tiểu thư, một khi Đại phu nhân quay về, chúng ta cũng chẳng sống yên được nữa đâu.

Vân Hiểu Tinh khế “xùy” một tiếng, khóe mắt lười biếng lóe lên một chút sắc bén: “Nếu bà ta thông minh, an phận mà sống, ta và bà ta sẽ nước sông không phạm nước giếng.

Còn nếu bà ta ngu xuẩn...!vậy thì bà ta cũng chỉ như một con châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót không quá hai ngày thôi.

Trời tạo nghiệp chướng còn có thể tha thứ cho, chứ tự mình làm bậy thì không thể sống được.

Bây giờ Ngọc Trân sùng bái Vân Hiểu Tinh một cách mù quáng, thấy Vân Hiểu Tinh thản nhiên như vậy, trái tim nàng ấy cuối cùng cũng có thể thả
lỏng ra rồi vui vẻ nói sang chuyện khác: “Tiểu thư, vậy hôm nay chúng ta vẫn ra ngoài chứ ạ?”
“Ra ngoài làm gì?” Gần đây Vân Hiểu Tinh vơ vét được một mớ thảo dược hiếm, nàng còn đang định đi vào phòng thí nghiệm nghiên cứu một chút.

“Người quên rồi à, hôm nay người hẹn Thế tử gia uống rượu mà”
Nàng quên thật.

Vân Hiểu Tinh vỗ gáy một cái, nhanh chóng đến điểm hẹn cùng Ngọc Trân.

Đến tửu lâu, Tần Nhậm Phong đã chờ ở đó, áo xanh như tranh vẽ, lại càng làm rõ dáng người sáng sủa và khí chất vô song.

Nàng cười, nghênh đón: “Xin lỗi nhé, đến trễ mất rồi.”
Tần Nhậm Phong mỉm cười: “Đến là tốt rồi, mời.


Vân Hiểu Tinh cười to, lên tầng trên cùng Tần Nhậm Phong.

Trong gian phòng đã gọi sẵn rượu và thức ăn, mùi rượu thoang thoảng trong không khí, mang theo mùi hoa mơ, nàng khẽ hít một hơi, nở nụ cười: “Rượu mơ à?”
“Rượu mơ của Tây Phong lâu là dịu nhất, uống vào cũng thanh thanh, là loại tốt nhất dành cho tiểu thư dùng rồi đó ạ” Ông lão mang thức ăn lên vội tiếp lời nàng.

“Nhưng ta nhớ rượu ngon nhất ở Tây Phong lâu không phải rượu hoa quả, mà là loại rượu tên là Tây Phong Liệt" Vân Hiểu Tinh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Nhậm Phong: “Thế tử gia, uống với ta một chén nhé?”
Phương pháp nấu rượu của Đại Lệ vẫn khá cổ, cũng thiên về vị thanh nhẹ, nàng không có kiên nhẫn uống loại rượu thanh nhẹ thế này đâu.

Ông lão vội nói: “Rượu kia mạnh lắm đấy ạ! Uống một ngụm là say! Cô nương không nên uống loại rượu này đâu!”
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh khẽ dao động, bình tĩnh nhìn ông lão, thấy người này đã lớn tuổi nhưng thân hình thẳng tắp, rõ ràng vẫn mang theo hơi thở hung hãn từ sa trường của vị lính già ngày nào.

Nàng đành nhìn về phía Tần Nhậm Phong.

Tần Nhậm Phong cũng không dối nàng: “Trước đây Trung bá là thân binh trong đội quân tiên phong của cha ta, sau khi xuất ngũ thì làm việc ở đây”
Trong lòng Vân Hiểu Tinh khẽ động, có vài nghi ngờ hiện lên, nhưng nàng không nói câu nào.

Tần Nhậm Phong cũng nói với Trung bá: “Mang ra đi, nàng ấy là Đại tiểu thư của phủ Vân Đại Tướng quân, không thể so với các cô nương khuê các tầm thường”
Vẻ mặt Trung bá khiếp sợ: “Cô nương là Đại tiểu thư của Vân gia ư? Chính là người đã bỏ Bát Hoàng tử điện hạ?”
“Là ta” Vân Hiểu Tinh cười: “Thanh danh của ta cũng không tốt lành gì, cho nên Trung bá không cần lo lắng sẽ hủy hoại thanh danh ta đâu, ta thật sự không quen uống loại rượu trái cây kia”
Tính tình Trung bá thẳng thắn: “Quả nhiên là hổ nữ nhà tướng! Thanh danh với chả không thanh danh gì chứ, ta đều coi là rắm hết, người sống là phải sống hết mình.

Cô nương chờ đó, ta sẽ lấy cho cô bình Tây Phong Liệt ngon nhất!”
“Đa tạ Trung bá!” Vân Hiểu Tinh vui vẻ.


Trong lúc đợi rượu lên, Tần Nhậm Phong và Vân Hiểu Tinh ngồi xuống, Tần Nhậm Phong liếc nhìn nàng: “Chuyện Trung bá làm việc ở đây nhờ cô giữ kín cho, dù sao ông ấy cũng là quân hộ, vốn không nên ra ngoài.

Vân Hiểu Tinh gật đầu, ý bảo mình sẽ giữ kín, lại hỏi: “Nhà ông ấy gặp khó khăn gì sao?”
Tần Nhậm Phong cười khổ: “Nhà ông ấy đông người, người già yếu bệnh tật mà đều phải sống dựa vào chút quân lương, ông ấy bất đắc dĩ nên mới phải ra ngoài thế này.

Ta vốn định giúp ông ấy một chút, nhưng tính tình ông ấy cứng rắn chính trực, muốn tự mình kiếm tiền, ta có quen biết chưởng sự Tây Phong lâu nên để ông ấy làm việc ở đây.

Vân Hiểu Tinh khẽ nhíu mày: “Tửu lâu lắm người, nhiều tai mắt, ở nơi này lâu cũng không an toàn.

Tần Nhậm Phong không ngờ nàng lại suy tính giúp hắn, trong lòng thầm sinh ra vài phần cảm động: “Bình thường ông ấy đều làm việc ở phía sau thôi, nghe ta mời người khác đến uống rượu, lại còn là con gái nên mới lo lắng vội vã chạy lên đây, trước nay cũng không gặp chuyện gì?”
Vân Hiểu Tinh khẽ gật đầu, trong lòng có vài điều suy tư.

Những binh sĩ xuất thân là quân hộ, sau khi xuất ngũ cũng nên được triều đình chu cấp hỗ trợ, nhưng hơn nửa bổng lộc của Vân Duệ Khải đều cho những lão binh trong quân ngũ, ngay cả quý phủ của Tiêu Quân Hạo cũng không thiếu lão binh, người gác cổng Lý Phong bị vu hãm lần trước cũng là lão binh trong doanh trại tiên phong của hắn, lần này lại đến lão binh của Tần gia bí quá hóa liều ra ngoài làm việc, có phải việc tiếp tế trợ cấp cho quân hộ của chính quyền Đại Lệ có lỗ hổng rất lớn không?
Lần sau nếu rảnh nàng sẽ nói chuyện này với cha mình.

Trong lúc suy tư, Trung bá thật sự mang bốn vò rượu lên, trên vò vẫn còn dính bùn đất, vừa nhìn đã biết vừa đào từ dưới đất lên, mở giấy niêm phong ra, mùi rượu thơm tỏa khắp nơi nơi, cả phòng đều là mùi rượu lạnh thấu!
Vân Hiểu Tinh nói: “Rượu ngon!”
Trung bá tự hào: “Sao lại không ngon được chứ, rượu này với rượu bọn ta uống trong quân doanh cũng không khác nhau là mấy, chỉ tiếc quân doanh cấm rượu, quanh năm suốt tháng chẳng uống được mấy lần.

Vân Hiểu Tinh cười, tự rót một chén rồi đưa đến: “Trung bá, một chén nhé?”
“Rượu đắt như vậy ta nào dám uống chứ? Tiểu thư, cô là thiên kim quý nữ mà còn mời ta uống rượu, chẳng phải đang làm khó ta sao!” Trung bá khoát tay lia lịa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.