Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 9: 9: Cha Cuối Cùng Cha Cũng Đến Rồi




Tiêu Quân Hạo đấm vào bàn trang điểm của Tề Lâm Mạn, có thể thấy rõ mấy vết nứt xuất hiện trên gỗ hoa lê tốt nhất.
Thấy sắc mặt của Tiêu Quân Hạo hết sức lạnh lẽo, Tề Lâm Mạn cố nén cơn buồn cười, căm phẫn lên án: “Sư huynh là Hoàng tử đương triều, còn là gia chủ, tỷ tỷ làm thế, đúng là đang giẫm lên thể diện của sư huynh!”
Tiêu Quân Hạo càng nghe càng giận dữ, đến khi lau hết vết mực trên mặt, hắn nhìn mình trong gương, lúc này nửa mặt bên phải của hắn đỏ bừng như vừa bị đánh.
Pặc.

Sợi dây lý trí của hắn đứt phựt, Tiêu Quân Hạo bóp nát gương đồng…
“Vân, Hiểu, Tinh!”
Tiêu Quân Hạo nghiến răng nghiến lợi, quát khẽ một tiếng rồi quay người, rảo bước rời đi, thậm chí còn vội tới mức dùng cả khinh công.
Tề Lâm Mạn vô thức định đi theo để hóng chuyện, nhưng vừa đi được nửa bước, nàng ta đã ngừng, cứ để sư huynh đi tìm con khốn kia đi, giờ sư huynh đang tức giận như thế, nàng ta cũng không muốn bị sư huynh giận lây!
“Vân Hiểu Tinh!”
Cùng với tiếng quát giận dữ, Tiêu Quân Hạo hùng hổ xông đến, sau tiếng “Rầm”, hắn đã đá văng cửa lớn của Tịnh Thủy hiên.
Lúc này sắc mặt hắn u ám như La Sát, bầu không khí hung bạo bủa vây quanh người hắn, trông hắn đằng đằng sát khí, khí lạnh xung quanh hắn như đóng băng không khí xung quanh.
Trong viện, Vân Hiểu Tinh vừa quay người lại đã thấy Tiêu Quân Hạo đang nổi trận lôi đình, lập tức cảnh giác!
Vãi chưởng, sao hắn đến nhanh thế?!
Khi làm bừa trên mặt Tiêu Quân Hạo, nàng biết hắn sẽ mau chóng tới gây lộn với mình, vì nàng đã dùng bút dầu, rất khó rửa sạch, nhìn nửa mặt đỏ như mông khỉ của Tiêu Quân Hạo là biết ngay.
Vân Hiểu Tinh thầm sợ hãi, không hề nghĩ ngợi, lập tức chạy vào phòng!
Nhưng nàng vừa cất bước, một bóng dáng như ma quỷ đã chắn đường nàng.

“Ngươi chán sống rồi!”
Giọng Tiêu Quân Hạo vô cùng âm u, hắn ra tay với tốc độ cực nhanh, bất ngờ bóp cổ Vân Hiểu Tinh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Manh Thê Phúc Hắc
2.

Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3.

Tiểu Phượng Hoàng - A Lạc Lạc
4.

Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================

Cảm giác ngạt thở đột ngột khiến đầu Vân Hiểu Tinh trống rỗng, bản năng sinh tồn khiến nàng ra sức giãy giụa.
“Tiêu Quân Hạo… Ngươi buông tay ra!”
Mắt Tiêu Quân Hạo đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Vân Hiểu Tinh trước mặt, gương mặt nhỏ bằng bàn tay trước mặt hắn dần đỏ bừng, mắt nàng cũng bắt đầu trắng rã…
Cảm giác khi cận kề cái chết đã kíc,h thích Vân Hiểu Tinh, adrenalin của nàng tăng lên với tốc độ cực nhanh, nàng cố gắng nắm lấy tay Tiêu Quân Hạo, ra sức né tránh, nhưng bàn tay to trên cổ nàng như kìm sắt, cho dù nàng giãy giụa thế nào thì cũng không lay chuyển được.
Vân Hiểu Tinh từng chết một lần rồi, cũng không muốn chết thêm lần thứ hai nữa!
Thế là nàng dứt khoát nhận sai: “Tiêu Quân Hạo, ngươi buông tay ra, chúng ta mới thành thân hai ngày thôi, nếu ngươi bóp chế/t ta thật thì sẽ phải hao tâm tổn trí để tổ chức tang lễ cho ta, chưa bàn tới việc phí tiền, làm vậy cũng không tốt cho danh tiếng của phủ Bát Hoàng tử…”
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng bắt đầu tím tái, nàng kêu rê;n yếu ớt: “Ta hứa… ta hứa sẽ không làm chuyện xấu nữa, được không…”
“Ha!” Mắt Tiêu Quân Hạo đỏ ngầu, nói bằng giọng lạnh lẽo: “Giờ biết xin tha cũng muộn rồi!”
Trái tim Vân Hiểu Tinh chùng xuống, nàng lập tức thấy hơi hối hận vì trước đó đã manh động.
Nàng cố chịu cơn đau ở cổ, bấu chặt lấy cổ tay Tiêu Quân Hạo rồi kéo ra, sức mạnh yếu ớt này càng kíc,h thích cơn giận của Tiêu Quân Hạo.
Nghe thấy tiếng động, Ngọc Trân trong phòng chạy ra ngoài, trông thấy cảnh tượng này, nàng ấy sợ tới mức hồn bay phách lạc!
Ngọc Trân lập tức quỳ xuống, cầu xin: “Điện hạ bớt giận, dù sao tiểu thư cũng là chính thê mà bệ hạ ban hôn cho ngài, nếu ngài bóp ch/ết tiểu thư thật thì cũng không dễ ăn nói với bệ hạ…”
Tiêu Quân Hạo vẫn không bị lay động.
Ngọc Trân quyết tâm liều mạng, nhào tới ôm bắp chân Tiêu Quân Hạo, cắn mạnh một cái, như sói đang bảo vệ con, ánh mắt vô cùng hung hãn.
Cơn đau từ chân khiến Tiêu Quân Hạo khẽ buông lỏng tay ra.
Con ngươi của Vân Hiểu Tinh bỗng co lại, chính là lúc này!

Bàn tay đang nắm vào động mạch ở cổ tay Tiêu Quân Hạo của nàng bỗng buông ra, nàng vừa nghĩ trong đầu, trên tay đã lập tức có con dao phẫu thuật, sau đó cắn răng, hạ quyết tâm, liều mạng đâm một nhát!
Lưỡi dao sượt qua da Tiêu Quân Hạo, cơn đau khiến Tiêu Quân Hạo vô thức buông tay ra, khó khăn lắm mới né được ở chỗ hiểm!
Nhân cơ hội này, Vân Hiểu Tinh vùng ra, vừa ho khan vừa liều mạng chạy ra ngoài!
Sắc mặt Tiêu Quân Hạo tái xanh, vết máu đỏ ở cổ tay đã kích ,thích lý trí gần như sụp đổ của hắn.
“Vân Hiểu Tinh! Ngươi đúng là không biết sống chết!”
Hắn định di chuyển thì bị người ta ôm rịt lấy chân.
“Tiểu thư mau chạy đi ạ!” Ngọc Trân hô thảm thiết.
Ánh mắt hắn trở nên tàn nhẫn, Tiêu Quân Hạo nhấc chân, đá văng Ngọc Trân đi, quát: “Cút!”
Thấy Vân Hiểu Tinh đã chạy xa, sát khí lập tức bùng lên trong mắt Tiêu Quân Hạo, hắn khẽ nhếch môi cười, vận khí, lao về phía trước, dồn nội lực vào tay, vỗ mạnh vào lưng Vân Hiểu Tinh với khí thế hung hãn!
Chưởng phong sắc bén vỗ mạnh vào lưng Vân Hiểu Tinh, người nàng bay xa một cách mất kiểm soát, Vân Hiểu Tinh cảm thấy ớn lạnh, vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng cơn đau trong dự đoán cũng không tới, người nàng rơi vào một vòng tay rộng lớn và vững chãi.
Vân Hiểu Tinh bất giác mở mắt, nhìn thấy một sườn mặt với góc cạnh rõ ràng, hiện rõ vẻ tang thương.

Nàng hé miệng, đang định hỏi đối phương là ai thì máu bỗng trào lên họng, nàng nghiêng đầu, nôn ra một ngụm máu!
Đôi tay đang ôm nàng của Vân Duệ Khải bỗng siết chặt, ông thảng thốt gọi: “Tinh Nhi!”
Giọng điệu ông hiện rõ sự lo lắng.
Tiêu Quân Hạo sấn sổ tới, lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm và tàn nhẫn, hắn đứng khựng lại một cách khó khăn, kinh hãi nói: “Vân Tướng quân?”
Vân Tướng quân?
Đó là cha của nguyên chủ mà!
Vân Hiểu Tinh thầm thả lỏng, cơ thể đang căng cứng cũng bình tĩnh lại, adrenalin giảm xuống, lúc này nàng mới thấy lục phủ ngũ tạng đều đang đau đớn!

Vân Duệ Khải nhìn ngụm máu mà nàng vừa nhổ ra, sắc mặt lập tức xanh mét!
Ông không quan tâm tới Tiêu Quân Hạo, chỉ sốt sắng hỏi: “Tinh Nhi! Con sao rồi?”
Vân Duệ Khải nghe người ta nói rằng Tinh Nhi nhà ông đã quậy tung tiệc cưới Trắc phi của Bát Hoàng tử, thực sự không yên tâm nên mới đến mà không báo, không ngờ vừa tới đã nhìn thấy cảnh đòi mạng này!
“Cha…”
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh tái nhợt, đau đến mức không nói nên lời, móng tay nàng cào ra vết máu trên mu bàn tay Vân Duệ Khải: “Con không sao ạ!”
Thế này mà là không sao à?
Mắt Vân Duệ Khải dần đỏ ngầu, ông nén giận, bế Vân Hiểu Tinh, thận trọng đặt nàng lên bậc thang bên cạnh rồi dịu dàng xoa đầu nàng: “Đừng sợ, có cha đây rồi!”
Khi ông đứng thẳng dậy nhìn về phía Tiêu Quân Hạo, cơn giận mà ông cố kìm nén cũng bùng nổ.

“Bát Hoàng tử oai phong thật, lão phu xin được thỉnh giáo!”
Nói xong, ông liền xông tới chỗ Tiêu Quân Hạo với sát khí lạnh thấu xương.

Vân Duệ Khải đã ở trên chiến trường hơn hai mươi năm, trui rèn được bản lĩnh từ việc chém giết, hơn nữa trong cơn giận dữ, ông đã dùng chiêu chí mạng ngay từ đầu!
Tiêu Quân Hạo không dám khinh thường, nhưng cũng không muốn đánh với Vân Duệ Khải, hắn vừa đỡ đòn vừa né tránh.

Vân Duệ Khải tung một chưởng nặng nề, tức giận chất vấn Tiêu Quân Hạo: “Bát Hoàng tử đường đường là nam nhi bảy thước, lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, đúng là khiến lão phu được mở mang tầm mắt!”
“Cô gái yếu đuối?!”
Tiêu Quân Hạo nén giận đỡ chưởng này, trong mắt hiện rõ vẻ mỉa mai: “Đầu tiên Vân Hiểu Tinh quậy tung tiệc cưới của bổn hoàng tử, sau đó nảy ý độc ác, hạ độc Trắc phi của bổn hoàng tử, ngay cả bổn hoàng tử cũng trúng ám chiêu của nàng ta… Những chuyện hoang đường mà nàng ta từng làm nhiều không kể xiết, Vân Tướng quân lại bảo nàng ta là cô gái yếu đuối à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.