Tiểu thư?..._ tiểu Nhu bị đẩy té xuống đất vẻ mặt không hiểu ngước lên nhìn Hàn Băng Tâm.
Không để cô có thời gian trả lời hai phi tiêu khác phía sau lưng cô lại phóng ra, tiêu điểm là đầu cô.
Hàn Băng Tâm cuối đầu xuống thấp tránh thoát hai phi tiêu. Đồng thời tay cô ấn nút khởi động cơ quan xe lăng.
Phi tiêu trong bóng tối lại k ngừng phóng ra, cô thành thạo điều khiển xe tránh né và bảo vệ an toàn cho tiểu Nhu.
Xe được cải tiến và có những cơ quan phòng vệ nên cơ bản các phi tiêu không chạm được vào cô.
Sau một hồi, phi tiêu cũng ngừng phóng. Trong bóng tối lại xuất hiện năm cái bóng đen. Họ là sát thủ, nhìn thân thủ nhanh nhẹn có lẽ là sát thủ bậc A.
⁃ Ngoan ngoãn chịu chết, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây._ một tên giọng lạnh lẽo nói.
⁃ Có bản lĩnh thì tới._ Cô hếch mặt kiêu ngạo.
⁃ Một kẻ tàn tật lại có bộ dáng huênh hoang như vậy, chẳng trách có người muốn giết, chết cũng đáng._ một tên khác tức giận lên tiếng.
⁃ Vẫn là câu nói đấy, có bản lĩnh thì tới._ kiêu ngạo lại không bớt đi còn tăng thêm lạnh lùng và khinh thường.
⁃ Một mình ta cũng đủ giết ngươi._ tên tức giận xông lên.
Con dao sắt bén loé lên tia lạnh lẽo hướng cổ cô muốn chào hỏi.
Hàn Băng Tâm không nhanh không chậm ấn nút điều khiển trên thanh để tay, lập tức một thanh kim nhỏ mỏng phóng ra đâm vào tay tên đó, con dao còn vài cm nữa là cắt trúng cổ cô lại đột nhiên rơi xuống. Tên sát thủ đau đớn rút tay về, hắn không biết cái gì đâm vào tay hắn nhưng rất đau tựa hồ đâm trúng cọng gân tay.
⁃ Ngươi... Đi chết đi..._ Hắn nhìn cô hét. Nhưng đột nhiên nét giận dữ trên mặt lại bị thay thế bởi vẻ vô hồn, lạnh nhạt.
Cô cười, lúc nảy bọn này đứng xa nên thuật thôi miên không thực hiện được cũng may tên ngu ngốc này xung phong làm hình nhân cho cô điều khiển.
⁃ Giết hết bọn họ cho ta.
⁃ Vâng thưa chủ nhân.
Tên sát thủ quay lại tấn công đồng đội. Hàn Băng Tâm hoàn toàn là bộ mặt xem kịch vui nhìn bọn họ. Cô nhìn sang tiểu Nhu đang nằm trên đất thở dài, đúng là nhút nhát chỉ gặp chút chuyện đã sợ đến ngất đi.
Bốn tên kia không hiểu tại sao tên đó lại quay sang tấn công bọn họ, lúc đầu họ chỉ tránh né hỏi tên đó tại sao, nhưng tên đó không trả lời mà còn ra chiêu mạnh mẽ độc ác hơn. Cuối cùng cả bốn người giết chết tên đó, một tên giọng đầy phẫn nộ chất vấn cô:
⁃ Là cô đã làm gì đó, hắn với ta là anh em đồng sinh cộng khổ không lý nào lại muốn giết chết ta, cô mau đền mạng hắn lại đây.
⁃ Người là do các ngươi giết chẳng phải sao.
⁃ Nếu cô không làm hắn như trúng tà thì bọn ta đâu cần phải giết hắn.
⁃ Vậy thì các ngươi cũng đâu cần giết, có thể trối lại rồi tìm cách hoá giải sau mà. Bản năng các ngươi vốn dĩ đã toi luyện để giết người, hắn tấn công các ngươi, các ngươi liền giết không chần chừ. Đừng nói chuyện cái kiểu như các ngươi có tình nghĩa lắm, giết xong lại tìm một cái cớ đổ hết lên đầu ta thì coi như không có gì. Hừ, kinh tởm.
Lời nói của Hàn Băng Tâm khiến họ câm nín. Tất cả nổi giận đằng đằng sát khí xông lên.
Năm giây sau
Bốn tên sát thủ đánh nhau loạn xạ, hai tên trong đó đã bị Hàn Băng Tâm thôi miên.
Sau một lúc, hai tên bị thôi miên giết chết. Hai tên sát thủ còn sống nhưng thân đầy thương tích nhìn hết sức chậc vật.
Thôi miên không giúp sức mạnh họ tăng lên, mà làm họ điên cuồng tuân theo mệnh lệnh. Họ không ý thức được mình làm gì mà chỉ biết phải hoàn thành mệnh lệnh. Bởi vậy, hai tên sát thủ không bị thôi miên phối hợp ăn ý nên mới có thể giết chết hai tên kia.
Hai sát thủ đứng cách cô một khoảng xa dè chừng không dám lên cũng không có ý định rút lui. Tiền đã nhận, nếu nhiệm vụ không hoàn thành sẽ bị tổ chức trừng phạt.
Hàn Băng Tâm nở nụ cười không tia ấm áp, tay ấn nút phóng hai cây kim ra.
Hai tên sát thủ chưa kịp nhìn rõ thứ gì bay đến liền rầm một tiếng nằm thoi thóp trên mặt đất, sau đó thì chết không nhắm mắt. Hai cây kim nằm im trong tim họ.
⁃ Ngươi ra được rồi đấy._ Cô nói vào không trung.
Từ nảy đến giờ cô đã biết hắn đến. Có thể ẩn nấp không bị các sát thủ nhận ra thì tránh khỏi được việc kia cũng không có gì lạ. Tên này không đơn giản.
⁃ A, bị phát hiện rồi._ Lăng Tử Mặc đi ra trong bóng tối, đứng xa xa nhìn cô.
[Sau cô biết là hắn đến.]_ hệ thống thắt mắc, nó đã biết hắn đến nhưng cố ý không nhắc nhở cho chủ nick.
"..."_ Cô không trả lời, chẳng lẽ bây giờ nói cô ngữi được mùi của hắn. Ma cà rồng có khướu giác tốt nhưng phù thủy thì không, nói ra chỉ thêm nghi ngờ thôi thì im lặng.
[chủ nick quá kiêu ngạo, hứ!!]_ nó không thèm nói chuyện với cô nữa.
⁃ Đến đây_ Hàn Băng Tâm cười gọi Lăng Tử Mặc.
⁃ À, ta đứng đây được rồi._ anh nhìn đóng xác chết trên mặt đường, nhớ lại cảnh tượng kì lạ lúc nảy dè chừng nhìn cô.
⁃ Ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ngươi vẫn chưa hết giá trị lợi dụng mà.
⁃ Oh, ta có nên vui không nhỉ?
Lăng Tử Mặc chậm rãi đi lại.
⁃ Cõng tiểu Nhu và đẩy ta về nhà của ngươi._ Hàn Băng Tâm tắt cơ quan xe trở lại thành một chiếc xe lăng bình thường.
⁃ Sao cô không tự mình điều khiển, như vậy khỏi tốn công hơn sao.
⁃ Ta bỏ khoản tiền lớn ra bao ngươi tại sao phải tự thân vận động chứ.
Anh cười, vác tiểu Nhu lên vai và bắt đầu đẩy xe cho cô.
⁃ Nhà cô ở đâu?
⁃ Về nhà ngươi đi.
⁃ Tại sao?
⁃ Ta thích.
⁃ Sở thích lại nhà trai ngủ à, còn là trai không quen biết.
⁃ Ngươi là con trai à, ngươi không nói ta cũng không nhận ra.
⁃ ..._ tổn thương, ta có chổ nào không giống con trai chứ, lại còn là trai đẹp, lịch thiệp, hào hoa, phong nhã.
⁃ À, ngươi tên gì?
⁃ Lăng Tử Mặc, cô thì sao, có định giới thiệu tên không?
⁃ H... Đường Thiên Thư.
Hai người cùng nhau nói chuyện suốt đường đi.
[Hừ, móc họng nhau thì có.]
__________________________
Hàn Băng Tâm nằm trong bồn tắm nghỉ ngơi.
"Nhà tên này cũng không tệ xem như tạm chấp nhận được."
[...]_ thỏ hệ thống nằm trên sopha ở phòng khách nghe cô nói liền trực tiếp lăn xuống ghế, té ngửa trên mặt đất. Cái gì mà không tệ, biệt thự này lớn hơn nhà bác cô đấy. Chủ nick này không những kiêu ngạo mà còn bệnh cao cấp nữa.
Ngâm mình một lúc, cô gọi hai nữ hầu vào giúp mình thay đồ. Họ là người Lăng Tử Mặc gọi đến chăm sóc cô. Bởi vì đôi chân bắt tiện nên việc tắm rửa đi lại của cô luôn cần người giúp. Lúc ở nhà bác cũng có hai người hầu chuyên giúp cô tắm rửa. Người bình thường chắc rất xấu hổ nhưng cô đâu phải người bình thường, cô còn rất hưởng thụ là khác. Không cần động tay động chân cũng có người làm giùm, sướng chết. (Có ai làm biến như cô không?)
__________________________
"Cốc cốc"
⁃ Vào đi.
⁃ Chả cô này, tôi cho nó ăn mà nó không chịu ăn._ Lăng Tử Mặc xách con thỏ đưa đến trước mặt cô.
[Buông ta ra, tên hỗn đản, lão tử liều chết với ngươi.]_ hệ thống gào thét giãy dụa.
⁃ Ta thấy nó có vẻ thích ngươi, thôi thì ngươi hãy giữ nó một thời gian đi._ Hàn Băng Tâm cười trên nỗi đau của hệ thống.
[Phản đối, phản đối, chủ nick không được làm vậy với hệ thống. Đưa ta tránh xa tên điên này.]_ hệ thống kịch liệt phản đối.
Lăng Tử Mặc để con thỏ lên đùi cô:
⁃ Ta không hứng thú với thỏ.
⁃ Ừa, nó thật sự là không đáng yêu, chắc ngoài ta ra không ai dám nuôi nó đâu.
[Phản đối, chủ nick và tên hỗn đản kia nói lời chứa hàm ý xúc phạm hệ thống, làm hệ thống tổn thương tâm hồn.]
Thỏ hệ thống dùng bộ móng nhỏ bé của mình cào cào lên váy cô tỏ vẻ bực tức.
Hàn Băng Tâm không quan tâm vật nhỏ làm loạn, cô nhìn Lăng Tử Mặc:
⁃ Ngươi tìm ta không đơn giản chỉ để trả con thỏ?
⁃ Rất mau lẹ, vậy ta cũng không vòng vo. Bằng chứng cô cần đang ở trong tay ta.