Gần đây Sở Khải Phong đột nhiên tâm trạng trở nên rất tốt. Có người cho rằng vì Hoàng Hậu dung nhan kiều mĩ, giọng nói dịu dàng, ở cạnh hắn điềm đạm đáng yêu khiến hắn vui vẻ. Lại có người cho rằng vì chỉ còn vài ngày là sinh thần của hắn, nhưng chỉ có Sở Khải Phong hiểu rõ hắn vui vì điều gì.
Sở Khải Phong cùng Vương Ngải Lị ở hoa viên thưởng hoa, hắn nhìn ngắm những đóa sen đang nở rộ giữa hồ, đã gần cuối mùa nhưng hoa vẫn rất đẹp. Hắn vừa ngắm vừa mỉm cười, Ngải Lị thấy hắn cười thì cũng ôn nhu cười theo, hỏi:" Bệ hạ, ngươi đang cười điều gì vậy "
Hắn đáp:" A, nàng xem " hắn đưa tay chỉ về phía có một đóa sen đang nở rất lớn " Hoa sen ở đây thật đẹp, thanh nhã cao quý, quả không vướng bụi bẩn trần thế " Sở Khải Phong vừa nói, tâm vừa liên tưởng đến Mộc Thanh, y so với hoa sen, giống như đem giai nhân đặt cạnh những thứ mĩ miều khác, vô cùng tương xứng.
" Bệ hạ nếu thích thần thiếp sẽ kêu người chuyển đến Dưỡng Tâm Điện, nếu không thì... " giọng nàng nhỏ lại, ít lâu sau mới nói tiếp " Bằng không bệ hạ thường xuyên tới Ninh Thư Cung, cùng thần thiếp thưởng hoa "
" Không cần phiền phức dời chuyển như vậy, trẫm luôn bận rộn, cho dù chuyển đến cũng không thể bình thản thưởng "
" Thần thiếp đã hiểu "
Cung nữ thân cận của Ngải Lị bước lên, ghé tai nàng nói nhỏ, Ngải Lị nghe xong liền đối hắn nói:" Bệ hạ, hiện đã là giờ Tỵ, người hay là hãy ở lại cùng thần thiếp đến thiện phòng ngự thiện "
" Đã đến giờ Tỵ sao?" Câu nói này rõ ràng là hỏi nghi vấn nhưng sắc mặt Sở Khải Phong lại không có thay đổi biểu cảm.
" Dư công công " hắn gọi ông, rồi cùng ông trao đổi ánh mắt, nhận được chỉ thị, Dư công công cúi người hành lễ rồi rời đi trước. Sở Khải Phong đối Ngải Lị nói:" Trẫm phải hồi cung "
" Thần thiếp cung tiễn bệ hạ "
" Ừm "
Ngải Lị nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có điểm mất mát. Nàng cảm thấy Sở Khải Phong đến với nàng vô cùng miễn cưỡng. Mỗi lần hắn cùng nàng một chỗ đều như bị ép buộc, biểu cảm không tự nhiên, chỉ có đôi lần không biết hắn nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên sẽ mỉm cười vui vẻ.
Nàng tiến cung đã gần một tháng, thân là Chính Hậu, đứng đầu hậu cung, quyền uy cao quý, nhưng hằng đêm vẫn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc. Sở Khải Phong không hề đụng đến nàng. Mỗi lần hắn đến Ninh Thư cung, chỉ là đơn giản cùng nàng hàn huyên vài câu, ngắm cảnh vài khắc, sau đó lại vội vàng rời đi. Nàng luôn thắc mắc, hậu cung của Sở Khải Phong ít ỏi đến đáng thương, hắn chắc chắn sẽ không vì nữ nhân khác, nhưng tại sao hắn luôn phất lờ nàng, lẽ nào nàng chưa đủ để rung động hắn.
Kì thực Sở Khải Phong còn ghé đến cung của nàng một phần vì sức ép từ phía Thái Hậu, một phần vì hắn thấy nàng cũng rất đáng thương. Trong việc lần này nàng cũng tính là người bị hại, gả cho người không thương yêu mình, ngày nàng được phong hậu cũng là ngày nàng tự chọn giam mình trong chốn thâm cung này. Nhưng Sở Khải Phong sẽ không lường trước được, sự cảm thương này của hắn đã đặt sai chỗ, sự ghen tỵ là vũ khí lớn nhất giết chết bản tính lương thiện của một con người,nàng... không là ngoại lệ.
Sở Khải Phong như thường lệ đã đến Mai An cung cùng Mộc Thanh dùng bữa. Suốt cả buổi hắn cứ nhìn y rồi mỉm cười, khiến Mộc Thanh có chút rùng mình, y đặt chén xuống, nhìn hắn:" Huynh mấy ngày nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, huynh cứ nhìn ta như vậy thực mất tự nhiên "
" Ta đang ngắm nhìn báu vật của mình "
"..." * đỏ mặt*
Sở Khải Phong thấy vậy thì "ha ha" cười một tiếng, sau đó giúp y giải ngượng:" Vài ngày nữa là sinh thần của ta "
" A, ta biết, Dư công công có nói "
" Thanh nhi, đệ có chuẩn bị thứ muốn tặng cho ta không? "
Nét mặt Mộc Thanh tươi lên, nói đùa với hắn:" Huynh là vương một nước, đứng trên vạn người, với địa vị của huynh có thứ gì huynh muốn mà không có được. Huynh nói ta còn thứ gì có thể tặng cho huynh, ta chỉ là một thái y chức vị nhỏ bé a~"
" Tự coi bản thân nhỏ bé? Đệ xem có thái y nào được sủng ái như đệ, còn không nhìn ra mình quan trọng như thế nào. Hơn nữa, chỉ cần là thứ đệ tặng, ta đều trân trọng "
" Vậy huynh cứ đợi đi " Mộc Thanh lần đầu để lộ nét cười tinh quái, thần thần bí bí lén lút chuẩn bị thứ quan trọng kia.
Sở Khải Phong không biết y muốn tặng hắn thứ gì, nhưng hắn đã sớm tìm ra muốn quà mà hắn muốn nhận.
- -----------------Ninh Thư cung---------------
" Ngươi nói bệ hạ đang ở Mai An cung?" Ngải Lị hời hợt hỏi cung nữ đứng hầu bên cạnh, nàng ta nói, khi nãy thấy Dư công công theo hầu Hoàng thượng ở Mai An cung, liền về báo với nàng.
" Vâng, chính mắt nô tỳ nhìn thấy "
" Vậy thì có sao?" Nàng đặt bút lông sang một bên, mắt ngắm, rồi lại cầm bút tô điểm thêm cho bức họa của mình, nói tiếp:" Bổn cung biết đó là nơi Mộc thái y ở, nghe nói y từng cứu mạng hoàng thượng "
" Nhưng mà, nương nương, theo như nô tỳ thấy, quan hệ giữa Hoàng thượng và Mộc Thanh đó không tầm thường chút nào "
Nghe đến tên vị thái y kia thì tay nàng tức khắc đình chỉ hoạt động, mắt hơi nhăn lại, hỏi:" Ngươi nói y tên gì?"
" Là Mộc Thanh, thưa nương nương "
( Lẽ nào là y?)
Ngải Lị nhớ lại đêm tân hôn, Sở Khải Phong khi ấy luôn gọi tên "Thanh nhi, Thanh nhi... ", lẽ nào là đang gọi Mộc Thanh. Nếu là như vậy, mối quan hệ của bọn họ đích thực ám muội. Nàng vừa tò mò, vừa tức giận, là một nam nhân như thế nào, lại khiến cho Hoàng thượng vì y mà không để tâm đến nàng. Tay Ngải Lị nắm chặt bút, nét mặt dần biến sắc khó coi, cung nữ khẽ run người, e dè hỏi nhỏ:" Nương nương, nô tỳ nói có điểm sai sao?"
" Ra ngoài "
"... "
" Bổn cung nói ngươi ra ngoài "
" V.. vâng, nô tỳ cáo lui "
Sau đó Ngải Lị ở trong tâm trạng không vui mà hoàn thiện bức họa, nét vẽ thanh tú đã trở nên cứng ngắt, sự hài hòa bị phá vỡ báo trước cho giông bão.
- ------------------------------------------
Sinh thần Sở Khải Phong, hoàng cung trở nên náo nhiệt. Tại chính điện, vũ nữ y phục thướt tha đang múa điệu mê hồn, tiếng nhạc đệm làm không khí thêm vui vẻ.
Sở Khải Phong không thể quá lộ liễu để Mộc Thanh ngồi cạnh, nhưng mắt lại luôn hướng về y. Vương Ngải Lị đã nhận ra điều đó, nàng khẽ liếc mắt về phía y, vẫn giữ tư thái tiểu thư khuê các, nhưng trong tâm đang không ngừng chán ghét vẻ mặt kia.
" Thần đệ tham kiến hoàng huynh "
Phía dưới là Nhị vương gia Sở Tư Thành. Y vừa từ biên ải trở về, chính là để mừng sinh thần Sở Khải Phong, vì tình huynh đệ của cả hai rất tốt.
" Hoàng đệ, mau bình thần "
Sở Khải Phong rời chỗ đi lại đỡ y đang hành lễ, hắn đã lâu không cùng y ngồi hàn huyên:" Lần này từ biên ải trở về, vất vả cho đệ rồi "
" Không vất vả, là trọng trách và vinh dự của thần đệ, hơn nữa, có Ý Nhược ở bên, đệ cũng không cảm thấy khổ "
" Mẫu hậu rất nhớ mong đệ, đệ nên đến thăm người nhiều một chút "
" Đệ biết " - " A, đệ nghe nói huynh vừa lập hậu, là tiên tử phương nào lại khiến huynh giao động vậy a~?"
Sở Khải Phong nhìn về phía Ngải Lị đang cùng Ý Nhược nói chuyện, hắn thở dài:" Cũng không phải là động tâm "
Sở Tư Thành không để ý sắc mặt của hắn, vẫn tiếp tục trêu đùa:" Huynh đó, mẫu hậu muốn ôm tôn tử của huynh lắm rồi, còn không mau giúp người toại thành tâm nguyện "
" Nếu có thể ta đã làm từ bảy năm trước " Hắn nhìu mày không vui, ngừng một khắc rồi lại nói:" Hiện tại thì không thể "
" Ý huynh là... "
Sở Khải Phong hất nhẹ mặt về phía Mộc Thanh đang ngồi, kéo ánh mắt của Tư Thành nhìn theo, y nhìn Mộc Thanh, nhỏ giọng thốt lên:" Hoàng huynh, huynh từ đâu đưa về được mỹ nhân này vậy "
Hắn nhìn ánh mắt Tư Thành nhìn y, không thoải mái, nói lời răn:" Ta cho đệ hay, đừng có ý gì với y, nếu không... "
Tư Thành thấy hắn lộ vẻ ghen tuông thì bị chọc đến cười ra tiếng:" Huynh ghen a, thật là, haha.... Có điều, huynh yên tâm đi, đệ đã có Ý Nhược, nàng sẽ không để đệ nạp thêm thiếp, mà bản thân đệ cũng không cho phép bản thân mình làm vậy "
Y mỗi lần nhắc đến Ý Nhược giọng nói đều mang theo sự ôn nhu vô hạn. Ý Nhược là vương phi mà hắn vô cùng sủng ái, yêu thương. Hai người họ gặp gỡ và quen biết trong một lần Ý Nhược vào cung, khi ấy nàng hiểu lầm y là thích khách, đã cùng y đánh một trận Ai ngờ ngày đó đã vô tình đánh trúng tim y. Sở Tư Thành sau đó tìm đủ mọi cách tiếp cận nàng, vất vả hơn một năm trời cuối cùng mới có thành quả. Cho nên, từ khi rước được nàng vào phủ Vương gia, y luôn coi nàng là nhất, vì nàng là nữ nhân quan võ, nhìn vẻ mạnh mẽ vậy thôi, y biết, nàng dễ tổn thương.
Sở Khải Phong thấy đệ đệ lại bắt đầu phô trương tình cảm phu thê thì ngay lập tức đổi chủ đề. Hắn cùng nói một hồi lâu, rồi lại ngồi tiếp lễ các đại thần.
- -----------------------------------------
Sau khi tàn tiệc, Sở Khải Phong không có về Dưỡng Tâm điện, hắn một hai nhất quyết đêm nay ở lại Mai An cung mà không lật bài.
" Huynh làm gì?"
Mộc Thanh khó hiểu nhìn hắn cứ lôi kéo y đến chính điện cung, giờ này không còn sớm, y thực sự muốn ngủ.
" Ta muốn nhận quà " hắn kéo y ngồi xuống bàn, nói.
" Ta không phải đã tặng cho huynh rồi sao? " Y rõ ràng đã tặng rồi a, là túi thơm có bùa bình an. Y học từ nương cách thêu túi, ban đầu có gượng gạo, nhưng mà vì tâm ý dành cho hắn nên một đại nam nhân như y vẫn ngồi tỉ mỉ thêu từng mũi kim.
" Ta biết, nhưng vẫn chưa đủ " Hắn nhìn y, cười ôn nhu, xoay người gọi:" Dư công công, cho người mang đồ vào "
" Nô tài tuân chỉ "
Mộc Thanh kinh ngạc nhìn đám người mang đồ vào, là hỉ phục, y nói lắp bắp:" Đây... đây là... là... "
Sở Khải Phong nắm lấy tay y, dịu dàng nói:" Ta suy đi nghĩ lại rằng bản thân muốn điều gì, vẫn là suy nghĩ bảy năm chìm trong bế tắc. Nhưng khi ta thấy đệ nhu thuận đứng trước mặt ta, gọi ta một tiếng " Khải Phong " thì ta đã biết bản thân hiện tại mong muốn điều gì "
"... "
" Thanh nhi, đồng ý cùng ta bái đường đi "
"..."
Sở Khải Phong thấy y im lặng thì tinh thần liền trùng xuống:" Đệ sao vậy, đệ... khống muốn gả cho ta sao?"
Mộc Thanh giật mình, lấy lại tinh thần liền vội đáp:" Không có, chỉ là... có chút vội "
" Không vội, một chút cũng không vội " hắn lập tức phản bác " Ta vì ngày này đã chuẩn bị hơn một tháng rồi, đệ chỉ cần trả lời ta một câu. Đệ có đồng ý gả cho ta?"
"... Ta nguyện ý "
Sở Khải Phong nghe được lời y nói thì vui sướng, kích động đến độ ngay lập tức ôm lấy y, xoay vài vòng.
Sau đó Mộc Thanh bị đám Ngọc Hân, Tố nhi lôi đi vận hỉ phục, bọn họ ở trước gương xoay y quay mòng mòng, nếu như không phải hắn giục, có lẽ Mộc Thanh sẽ phải ngồi đến sáng mai.
Tại chính điện, bàn hỉ trang trí đơn sơ, Tiêu thị ngồi, bà là người chủ hôn. Tiêu thị nhìn nhi tử của bà thân vận hỉ phục đỏ thắm, vô cùng hoàn mỹ, đứng cạnh nam nhân y yêu, bà nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng bà cũng có thể tận mắt thấy Mộc Thanh của bà gả cho người ta, coi như đã thỏa nguyện.
Dư công công vui vẻ đứng hô nghi thức
" Nhất bái thiên địa...
Nhị bái cao đường...
Phu phu giao bái... "
" Đưa vào động phòng "
Chỉ đợi đến câu nói này, Sở Khải Phong lập tức bồng Mộc Thanh trên tay, chạy nhanh về phía phòng tân hôn, để trốn tránh đám người phía sau. Nhóm người Sở Ngọc Hân cũng chạy theo, mà mục đích tất nhiên là phá đêm tân hôn.
Sở Khải Phong vừa đặt Mộc Thành xuống giường thì cánh cửa phòng hắn dùng chân đóng lại đã tức khắc oanh liệt mở ra. Ngọc Hân cầm đầu đội phá phách quậy muốn tung tân phòng của hắn, còn nói muốn cướp tân nương đi khiến cho hắn vất vat dẹp loạn, dẹp đến đầu tóc rối tung.
Hắn thở ra đầy mệt mỏi đóng cửa phòng lại, rồi hào hứng đi đến bên " tân nương " của mình. Mộc Thanh nhìn hắn khẽ mỉm cười, tay chỉnh lại phần tóc rối.
" Thanh nhi " Hắn gọi tên y, giọng đầy ái muội.
" Hửm?"
" Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng. Chúng ta không nên để lỡ "
Mộc Thanh hiểu ra ý hắn, y đỏ mặt, buông lỏng cơ thể để hắn tùy ý gỡ bỏ hỉ phục của mình. Sở Khải Phong đặt y nằm trên tấm chăn màu đỏ vừa được thay, tay vuốt lên làn da mịn màng, cảm nhận xúc cảm tựa thiên đàng mà y mang đến. Da y trắng, nổi bật lên giữa màu đỏ của giường khiến cho từng tơ máu của hắn đều nở ra, thân thể chuyển đỏ. Mộc Thanh khẽ run người tiếp nhận sự âu yếm từ hắn, thỉnh thoảng rên nhỏ vài tiếng như tiếng mèo con, khẽ cào vào lòng hắn. Cho dù gấp gáp hắn cũng không quên màn dạo đầu, để y cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng đến lúc đi vào vẫn khiến Mộc Thanh đau đến mức " A " một tiếng, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, cắn môi hít thở.
Sở Khải Phong thấy vậy liền đau lòng, tay vuốt lưng y:" Ngoan, thả lỏng ra nào "
Mộc Thanh nghe hắn từ từ thả lỏng, khi hắn di chuyển vẫn khiến y đau, nhưng với lúc nãy vẫn là tìm thấy được khoái cảm. Sở Khải Phong vuốt bờ môi y, nói:" Đừng cắn môi, nếu đau thì cứ cắn vào ta "
Mộc Thanh cũng không kiêng nể, lập tức mở miệng cắn vào vai hắn, hai tay càng ôm chặt, chống đỡ cơ thể đón nhận từng đợt ra vào của hắn. Ban đầu y còn ngượng ngùng không dám rên lên, nhưng bị tốc độ của hắn quấy nhiễu, Mộc Thanh rốt cuộc cũng buông thả mà rên thành tiếng.
Sở Khải Phong hết một lần lại thêm một lần, lần nào cũng nói:" Đây là lần cuối ", Mộc Thanh không thể từ chối, kết quả là bị hắn lật qua lật lại nguyên một đêm. Sau này hồi tưởng lại, Mộc Thanh mặc niệm cho lưng nhỏ, để Sở Khải Phong "nhịn đói" thì y sẽ chịu khổ a.
#Vẫn là chiến dịch cầu đề cử, mọi người ghé đọc truyện thấy hay thì follow với đề cử cho Nấm nha ;3