Khi Sở Khải Phong tỉnh giấc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hắn cảm nhận có thứ gì đó mềm mềm mát mát đang dẫm lên mặt hắn. Hắn mở mắt, thì ra là cái móng nhỏ của tiểu Tuyết.
Sở Khải Phong cau mày, nhấc nó khỏi mặt, tiểu Tuyết " Meo " một tiếng chống cự. Hắn không để ý, thả nó xuống đất, quay sang ôm Mộc Thanh vẫn đang ngủ vào lòng.
" Ưm, A Phong, huynh tỉnh rồi a " giọng y khàn khàn, có lẽ do đêm qua quá nhiệt tình.
" Mau rời giường thôi, không chừng mẫu thân đệ đang đợi. Ngủ nướng đến giờ này, tiểu trư." hắn nhéo mũi y một cái rồi đứng dậy, lấy y phục mặc vào.
Mộc Thanh xoa xoa mũi, lên giọng phản kháng:" Không phải nhờ ơn huynh sao?"
Sở Khải Phong cười " ha ha " một tiếng.
Y nhỏm người đứng dậy, nhưng đột nhiên khựng lại. Nơi kia... thế nhưng lại không ẩm ướt. Bình thường sau mỗi lần ân ái, Sở Khải Phong đều giúp y tẩy rửa, vì thứ đó để lâu trong cơ thể không tốt, sẽ khiến y đau bụng.
Có điều hôm qua bọn họ quấn lấy nhau rất lâu, xong việc đã mệt đến lả người liền như thế chìm vào giấc ngủ.
Sở Khải Phong thấy y thất thần, tưởng y không khoẻ, vội hỏi:" Thanh nhi, đệ sao vậy, chỗ nào không được khoẻ?"
Mộc Thanh đắn đó nhìn hắn một lúc, quyết định tạm thời giấu chuyện cây thần. Vì thế y trừng mặt nhìn hắn.
" Đừng nhìn ta như vậy."
" Đều tại huynh, không biết tiết chế."
" Rõ ràng là đệ câu dẫn ta. Phu quân không thoả mãn thê tử không phải phu quân tốt a "
" Huynh lăn cho ta."
Sở Khải Phong lấy lòng giúp y xoa thắt lưng, vận y phục.
Vì sự việc này mà hai hôm sau bọn họ mới lên đường hồi kinh. Mộc Thanh luôn thúc giục hắn trở về. Sở Khải Phong đi lâu, trong triều nhất định có nhiều việc cần giải quyết.
Hồi cung được vài ngày, Sở Khải Phong đều bận rộn với chồng công văn cần phê chuẩn.
" Vi thần Lãnh tri huyện tham kiến hoàng thượng " Lãnh Thiên kính cẩn hành lễ.
" Miễn lễ, trẫm ban ghế, khanh ngồi."
" Tạ long ân."
Sở Khải Phong không dài dòng, trực tiếp hỏi:" Việc trẫm giao, đã tiến triển mới?"
" Khởi bẩm, vi thần đã phái người đi điều tra. Với địa hình ở ngọn núi đó, khó mà tìm một nơi ẩn nấp, nói bọn họ là sơn tặc vốn lẩn trong núi cũng không hoàn toàn thuyết phục. Không hề có hang động, bọn họ hà tất di chuyển xuống chân núi xa xôi trú ẩn rồi lại vào núi tìm người. Hơn nữa từ trước vốn ít khi xảy điều như vậy. Quan trọng hơn, Trương thị vệ nói kẻ cầm đầu dường như biết được thân phận của Thái Hậu, bọn chúng không nhắm vào hiện vật, mà là người."
" Xem ra kết luận có người mang mưu tạo phản của trẫm là có căn cứ."
" Hoàng thượng, người xem " Lãnh Thiên lôi từ tay áo ra một mảnh vải buộc kín, bên trong là mảnh kiếm.
" Đây là..."
" Đây chính là một phần của thanh kiếm có được từ tay bọn chúng. "
Sở Khải Phong cẩn thận nâng mảnh kiếm lên, đập nhẹ vào bàn, đánh giá:" Đồ tốt, quả nhiên là đồ tốt."
Lãnh Thiên nhìn vết xước do mảnh kiếm tạo ra, thở ra hài lòng, xem ra suy luận của y đã đi đúng hướng.
" Ngươi có phải muốn nói với trẫm, cái mảnh kiếm này có liên quan đến thân thế kẻ đứng sau mọi việc? "
" Hoàng thượng anh minh, vi thần quả nghĩ như vậy. Trương Nguyên nói, thanh kiếm này rất có khả năng là được chính những thợ rèn có tay nghề cao trong triều đình làm ra. Những kẻ kia thế nào lại có được? Lẽ nào nói trong số bọn họ có người là người trong triều?"
Sở Khải Phong nhíu mày, một lần nữa nhìn mảnh kiếm:" Chuyện này trẫm sẽ nhờ người kiểm chứng."
" Nếu không còn chuyện gì khanh có thể lui xuống."
" Vi thần không quấy rầy người phê tấu. Vi thần cáo lui. "
" Dư Minh."
" Có nô tài."
" Ngươi thay trẫm đi tìm Dương tướng quân, đưa cho hắn vật này, nhớ hãy làm thật kín đáo."
" Nô tài tuân lệnh." Dư Minh đón lấy mảnh vải, giấu vào tay áo, y lệnh đi xuất cung đến phủ tướng quân.
- ----- Mai An Cung -----
Mấy ngày nay tuy bận rộn nhưng Sở Khải Phong vẫn rất đúng giờ đến Mai An cùng Mộc Thanh dùng ngọ thiện.
" Nô tỳ tham khiến hoàng thượng." Ngọc nhi trên tay bên một chén thịt gà, thấy hắn đi tới thì đứng lại hạ mình hành lễ.
" Miễn lễ, Thanh nhi đâu?"
" Công tử đang ở hậu viên cùng tiểu Tuyết chơi đùa."
" Vậy sao. Ta đi tìm đệ ấy, ngươi kêu ngự trù hãy dọn bàn ăn, ta muốn dùng ngọ thiện."
" Nô tỳ đã biết. Nô tỳ xin đi trước." Ngọc nhi xoay người rời đi, nhưng hướng nàng tới không phải là trù phòng.
" Đợi đã, ngươi đem thứ đó đi đâu?"
" Công tử nói tiểu Tuyết dường như đói, kêu nô tỳ giúp nó chuẩn bị một chút thịt gà."
"=.=" nuôi mèo bằng thịt gà? Thanh nhi tối điều đem cái tiểu Miêu kia như hài tử mà nuôi. Hắn xem ra sắp thất sủng rồi.
" Đem đến cho ta, ngươi đi tìm ngự trù đi." Sở Khải Phong đưa tay ý muốn nhận lấy khay gỗ, Ngọc nhi ngập ngừng đưa ra rồi đi.
Sở Khải Phong đến hậu viện tìm Mộc Thanh, thấy y đang vui đùa cùng tiểu miêu. Mộc Thanh nghe tiếng bước chân, nghĩ là Ngọc nhi liền nói:" Đặt lên bàn đi. "
Hắn không đáp lại, đặt bát thịt lên bàn, y lấy thịt đặt vào lòng bàn tay, mỉm cười nhìn tiểu Tuyết ăn đến nhiệt tình.
" Ngọc nhi, em đến tìm ngự trù đi, bệ hạ có lẽ cũng sắp trở lại."
Mộc Thanh không nghe tiếng trả lời, chỉ đột nhiên thấy trên vai nằng nặng.
" Thanh nhi." Sở Khải Phong từ phía sau ôm lấy, kêu tên y thật dài.
" Hửm, A Phong " Mộc Thanh bỏ tiểu Tuyết lên bàn, quay ra nhìn hắn:" Huynh đến rồi."
" Đệ ngay cả tướng công đến còn không để ý, đều bị tiểu hồ ly kia chiếm hết tâm tư."
" Nó là mèo, không phải hồ ly."
" Trong mắt ta nó là hồ ly."
" Ta phát hiện gần đây huynh đặc biệt thích ghen với tiểu động vật này a."
" Ta cũng phát hiện đệ gần đây càng ngày càng không quan tâm đến ta."
" Ai nói vậy?" Mộc Thanh vừa buồn cười vừa tức giận, Sở Khải Phong như thế nào càng ngày càng giống hài tử làm nũng.
Y trừng hắn một cái, nhắc nhở:" Cũng không rõ là ai ban đêm đều không chuẩn ta ngủ, ta mới không còn sức để quan tâm."
Lúc trước hắn có điểm tiết chế, một phần vì y không muốn. Nhưng hiện tại đã được cho phép thì không có điểm dừng. Nếu không phải vì thứ kia, y nhất định không để hắn mỗi đêm đều làm loạn.
" Phu quân sủng hạnh thê tử, là yêu thương a "
" Nga, vậy như huynh nói, đế vương sủng hạnh hàng trăm phi tần, lẽ nào người yêu cả trăm vị phi tần đó? "
" Không giống nhau." hắn đứng thẳng dậy, bế y lên:" Ta đế vương chỉ sủng hạnh đệ."
Mộc Thanh cười cười, nép vào cổ hắn:" Dư Minh đâu, không phải ông ấy luôn theo huynh sao?"
" Ta phái hắn đi làm chút việc. Đi thôi, chúng ta đến dùng ngọ thiện."
" Đợi đã, thả ta xuống."
Sở Khải Phong dừng lại nhìn y một lát, rồi đáp:" Không thả."
" Huynh... mau thả xuống, trời còn sáng, mẫu thân nhìn thấy... "
" Đệ đã là thê tử của ta, còn đắn đo gì chứ. Đi thôi."
Hai người chưa ra khỏi hậu viện đã gặp Ngọc nhi đang đi tới.
" Hoàng thượng, Quý quân."
" Có chuyện gì?"
" Khởi bẩm hoàng thượng, Uyển Dung cô nương đến truyền lời, Thái Hậu cho gọi Hoàng thượng cùng Quý quân đến bồi người nói chuyện. "
Thái Hậu dùng ngọ thiện sớm, bà đột nhiên nhớ ra từ khi Mộc Thanh được tấn phong chức Quý quân đều chưa có ban cho y thứ gì. Dù sao cũng đứng tận vị trí Quý quân, nếu như không ban, e rằng thiệt cho y. Bà liền sai Uyển Dung đi gọi y đến.
" Nhi thần bái kiến mẫu hậu."
" Bình thân, đều thân đi. Tức nhi, lại đây với ta."
Mộc Thanh hơi ngẩn người, Sở Khải Phong nhắc nhỏ:" Gọi đệ đó, mau đến đi."
" A, vâng," y đến cạnh Thái hậu ngồi, Thái hậu lấy từ chỗ Uyển nhi một con ấn cỡ nhỏ, hình chim phụng ( phượng).
" Thái hậu, thứ này là...?"
Thái hậu đặt con dấu vào tay, nhủ:" Thứ này ta ban cho con, tuy không phải là đồ gia truyền nhưng cũng là món quý giá. Con là phi tử của Phong nhi, cũng nên được nhận lộc từ ta."
Trong lòng Sở Khải Phong và Mộc Thanh đều vui mừng lên hẳn, Thái hậu đã mở lòng với y.
" Các đã dùng ngọ thiện chưa, nếu không ở lại cùng ta dùng bữa."
" Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn ở lại, nhưng Thanh nhi... gần đây đệ ấy không được khoẻ, sợ là ảnh hưởng đến khẩu vị của người."
Từ sau đêm hôm đó, Mộc Thành dần trở nên mẫn cảm giống dựng phu, đặc biệt kị với mùi tanh, nếu ngửi sẽ muốn nôn. Đã hơn một tuần, triệu chứng có thuyên giảm. Mẫu thân nói đó giống như nữ nhân hoài thai, y chỉ ngượng ngùng không đáp. Y nghĩ, cho dù có thật sự hoài thai, so với tuần đầu là khá sớm để thấy được biểu hiện. Nên y cho có thể đó là ảnh hưởng của loại quả kia.
" Vậy sao. Nếu như nó đã không khoẻ, vậy con đưa nó về nghỉ ngơi đi."
" Mẫu hậu người hãy đi dùng ngọ thiện. Chúng nhi thần xin cáo lui."
" Được."
Trên đường trở lại Mai An cung, Mộc Thanh luôn nhìn con ấn trên tay mà mỉm cười.
" Khiến đệ vui như vậy sao?"
" Tất nhiên a, Thái hậu ngay từ đầu đã không có ấn tượng tốt về ta. Hiện tại người như vậy, ta rất vui."
" Mẫu hậu đang mở lòng với đệ, vậy người sẽ ít gây sức ép cho ta về việc sinh con nối dõi."
Mộc Thanh thu lại ý cười, nói:" Người như vậy cũng vì muốn tốt cho huynh, đừng trách người."
" Ta không trách người."
" Được rồi, không nói chuyện nữa, ta đói rồi, mau về Mai An. "
" Ừm."
Hai người vừa đi được vài bước đã nghe tiếng gọi:" Phong ca ca."