Nhìn đầu hắc sắc kỳ ngư do Độc Linh Yêu Thủy diễn hóa thành nháy mắt bị chế trụ, đám người đang hỗn chiến cũng lập tức dừng lại, sắc mặt tái nhợt của Lưu Nhất vốn vừa mới bò dậy từ trong đống gạch đá lại càng trở nên trắng bệch như người bị rút sạch tiên huyết mà gào lên:
- Không...
Dị thủy của ta...
Không... ngươi...
Mau trả lại Dị thủy cho ta... khụ...
Dùng ánh mắt khẽ liếc một cái kích động đám kịch độc trong nội thể của tên lão giả mập mạp tông chủ Bách Độc Tông, Lý Phi Vũ cảm nhận rõ độc liên đang chuẩn bị dốc toàn lực luyện hóa đoàn Dị thủy kia liền quay qua hướng Cửu U cùng tam nữ trầm giọng hô lớn:
- Cửu U, các ngươi lo kiểm soát nơi này.
Ta cần phải đem đoàn Dị thủy kia lập tức luyện hóa, các ngươi hộ pháp xung quanh nhớ kỹ không được để cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy...
Trông thấy Cửu U cùng tam nữ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Lý Phi Vũ lúc này cũng không nhiều lời nữa liền tế xuất ra một kiện bảo tháp có chín tầng thuần một màu xanh ngọc cao đến gần chục trượng đem hắn bao lại, khí tức từ trên thân cửu tầng ngọc tháp tản mát ra nhất thời khiến cho không gian tại địa bàn của Bách Độc Tông như bị đông đặc lại.
Biết là công pháp tu luyện của Lý Phi Vũ có thể đã bước vào giai đoạn chuẩn bị tấn cấp, Cửu U rất nhanh liền quay qua nói với tam nữ tử bên cạnh:
- Ca ca của ta hắn là đang chuẩn bị tấn cấp tu vi, các ngươi nhanh chóng đem đám người của Bách Độc Tông kia trấn áp lại đi, đừng để một ai quấy rầy hắn tu luyện lúc này...
Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đem đám người của Bách Độc Tông chế trụ lại, tam nữ sau đó liền quay về đứng tại ba phía xung quanh của cự tháp bắt đầu chức trách bảo vệ cùng hộ pháp của mình, Cửu U cũng là đem ba tên lão giả mập mạp của Bách Độc Tông kia nhốt vào một cái lồng linh lực, dù sao thì bọn hắn cũng đã trúng phải kịch độc của Lý Phi Vũ, nếu như không phải do Lý Phi Vũ tự mình đến giải khai thì ba lão giả mập mạp kia cũng không thể nào vận linh lực mà thoát ra được.
Bên kia đám người Cửu U rất nhanh đã đem một cái tứ phẩm tông môn Bách Độc Tông có trên dưới cả mấy vạn đệ tử trấn áp xuống, dù sao thì tu giả cao tầng đều đã bị bắt, đám đệ tử khác tuy là số lượng lớn nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc cam tâm chịu khuất phục. Mấy người Cửu U đã làm xong việc mà bản thân nên làm, bên này thì Lý Phi Vũ cũng đã bắt đầu bước vào giai đoạn luyện hóa Độc Linh Yêu Thủy, hắc huyết độc liên cùng với pháp quyết của Thiên Thù Vạn Độc Thần Quyết được hắn vận chuyển trong từng đoạn kinh mạch cùng nội thể đến mức cao nhất từ trước đến nay.
Dùng thần thức ngắm nhìn đóa hắc huyết độc liên bên trong đan điền đang không ngừng tản mát ra thôn phệ chi lực cực kỳ khủng bố đem đầu tử hắc sắc kỳ ngư kia cắn nuốt cùng luyện hóa, tâm thần của Lý Phi Vũ lúc này cũng là cực kỳ căng thẳng, dù sao thì đây cũng là một loại thiên địa kỳ vật do trời đất thai nghén suốt trăm vạn năm mà sinh ra, thậm chí còn có thể sánh ngang hàng cùng với Thiên hỏa có sức mạnh to lớn hủy thiên diệt địa, vậy nên chỉ cần bản thân Lý Phi Vũ sơ sẩy một chút cũng có thể khiến cho hắn bị Dị thủy phản phệ mà vong thân.
Tuy là bên trên đóa hắc huyết liên hoa còn tồn tại ba mươi lăm mảnh huyết kim sắc chỉ đao tản mát ra khí tức âm trầm lạnh lẽo, thế nhưng bởi vì Thái Cổ Chỉ Đao tồn tại nên cho dù có là Dị thủy như Độc Linh Yêu Thủy cũng cực kỳ e sợ mà không dám quá mức càn quấy như ở bên ngoài.
Cảm nhận linh lực đang không ngừng bị độc liên hút lấy để sử dụng, Lý Phi Vũ rất nhanh liền rơi vào tình trạng hao hụt linh lực cực độ mà tràn ra mồ hôi lạnh trên người, khí tức của hắn cũng là thập phần bất ổn, cả quá trình luyện hóa Độc Linh Yêu Thủy cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua trong sự yên lặng cùng mệt mỏi đến không ngờ của Lý Phi Vũ, thậm chí đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình yếu đuối vô lực đến vậy.
Chỉ là lúc này mấy người Cửu U đang hộ pháp tại bên ngoài cũng không hề hay biết, tại sâu bên trong linh hồn của Lý Phi Vũ thế nhưng lại bất ngờ vang lên một đạo thanh âm thấp trầm u ám hệt như là tiếng nói của u linh từ cõi âm u xa xăm vọng về:
- Giết...
Giết hết... mau giết hết những kẻ xấu kia đi...
Chúng là kẻ xấu... giết sạch kẻ xấu... giết...
Giết... giết... giết...
Khặc khặc khặc...
Bị cỗ thanh âm cổ quái u ám khiến cho phân tâm, Lý Phi Vũ vốn đang vì cạn kiệt linh lực mà toàn thân trên dưới đều là đau nhức mệt mỏi liền như được cung cấp thêm linh lực mà cảm thấy sảng khoái đến không ngờ. Chỉ có điều đi kèm theo cỗ linh lực được hồi phục là sự rõ ràng hơn của đạo thanh âm kỳ quái đó, sát ý được Lý Phi Vũ trấn áp bấy lâu nay lại bất ngờ trỗi dậy ý định xâm chiếm toàn bộ thân thể cùng lý trí của hắn.
Lúc này, tại trong không gian linh thức của Lý Phi Vũ liền xuất hiện hình ảnh hắn đang ngồi trên một đóa hắc huyết độc liên to lớn bắt đầu tiến hành quá trình luyện hóa Dị thủy. Thế nhưng không biết từ lúc nào ở bên cạnh Lý Phi Vũ đã có một làn khói nhỏ màu huyết sắc in hình một khuôn mặt giống hệt hắn chỉ là có chút quỷ dị xuất hiện, thanh âm u ám cũng là từ trong đám khói đỏ kia mà phát ra.
- Khặc khặc...
Giết... nghe ta... giết hết đám người xấu xa kia đi.
Khặc khặc...
Ngươi phải nghe theo ta... giết...
Hãy dùng máu tươi của đám ngươi kia nhuộm ướt đại địa nơi đây đi... khặc khặc...
Trên trán bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh, cơ thể cũng nhất thời run lên bần bật, Lý Phi Vũ bây giờ ngoài việc phải đem toàn bộ linh lực đã khô cạn của bản thân truyền hết vào độc liên để duy trì quá trình luyện hóa Dị thủy ra thì còn phải cắn răng giữ vững bản tâm không để cho đám huyết vụ kia xúi giục mà sa vào ma đạo.
Đối với một người đã từng đọc qua không ít tiểu thuyết tu tiên như Lý Phi Vũ thì thật không khó để cho hắn có thể nhận ra đoàn huyết vụ đang lên tiếng kích động hắn kia chính là do một tia tâm ma huyễn hóa mà thành, bởi vì công pháp mà hắn tu luyện là Thiên Thù Vạn Độc Thần Quyết, lấy kịch độc làm căn cơ gốc rễ mà đi lên, lại thêm bản tính căm ghét cái ác cùng không ưa gì đám người chuyên cậy thế làm việc xấu.
Vậy nên ngay tại lúc Lý Phi Vũ đánh gục Lưu Nhất để đoạt lấy Dị thủy liền bị hắn tính kế suýt phải mang trọng thương đã để lại trong lòng hắn một sự khinh ghét cùng căm phẫn không hề nhẹ, đấy cũng chính là căn nguyên dẫn phát tâm ma của Lý Phi Vũ mượn sát ý trong lòng hắn mà trỗi dậy gây nhiễu loạn bản tâm.
Lý Phi Vũ thực ra cũng không rõ hắn bây giờ là đang ở vào trạng thái như thế nào nữa, hắn chỉ biết rằng bản thân lúc này đã gần như là cạn kiệt hết linh lực trong nội thể, toàn bộ sức lực cũng bị xói mòn đi không ít, thậm chí là tinh thần giờ đây còn đang phải chịu sự kích động liên tục bởi cái thứ gọi là tâm ma đáng ghét kia.
Vốn cũng không phải là người dễ nhận nhịn, lại biết tâm ma sau khi sinh ra muốn hoàn toàn diệt trừ thì phải có ý chí vô cùng kiên định, bản tâm thế nhưng phải thật cường ngạnh cùng mạnh mẽ mới có thể trấn áp được tâm ma, vì vậy lúc này liền thấy thân thể đang ngồi tại trong linh thức hải của Lý Phi Vũ mở lớn hai mắt sớm đã biến thành màu đỏ tươi gằn giọng quát:
- Cút đi, ta sẽ không bao giờ nghe theo ngươi đâu.
Bọn họ tuy xấu xa nhưng chưa đến mức phải chết, ngươi đừng hòng hủy hoại bản tâm của ta...
Mau cút đi...
Mặc dù là bị ý chí kiên định của Lý Phi Vũ cường ngạnh quát tháo khiến cho khuôn mặt trong huyết vụ đã có chút mờ ảo, thế nhưng tâm ma dù sao cũng không phải là thực thể, làm sao lại dễ gì vì chút ý chí kiên định ấy mà từ bỏ cơ hội trỗi dậy nắm giữ chủ quyền đối với khối thân thể này được, vì vậy sau đó lại nghe thấy đạo thanh âm trầm khàn u ám kia vang lên một lần nữa:
- Khặc khặc...
Bọn hắn đã hại người, bọn hắn đã ám toán ngươi, hạ độc ngươi...
Bọn hắn muốn giết chết ngươi, thậm chí là muốn đem ngươi biến thành một tên kỹ nam uốn éo dưới thân mà hung hăng chà đạp...
Nghe ta... giết... đi giết hết đám người xấu xa tàn ác kia đi...
Khặc khặc...
Nghe thấy đạo thanh âm quỷ dị dụ hoặc lại một lần nữa vang lên trong đầu, Lý Phi Vũ bên ngoài lúc này đã có chút lung lay sắp đổ, mồ hôi lạnh túa ra nhanh chóng thấm ướt toàn bộ y phục đang mặc trên người, thậm chí ngay cả hơi thở của hắn cũng trở nên yếu ớt đến lạ thường, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần do linh lực cạn kiệt cùng tâm ma tra tấn khiến cho thất khiếu của Lý Phi Vũ nhất thời tràn ra máu tươi.
Chỉ là đám người Cửu U tại bên ngoài lúc này cũng chẳng kịp chạy đi mà lo lắng cho hắn, bởi vì thiên địa dị tượng xảy ra trước mắt ngay sau đó đã khiến cho bọn hắn mặt mày biến sắc, trừng trừng liếc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên thiên không, chân tay cũng bởi vậy mà thoáng khựng lại.
Nói về Lý Phi Vũ, lúc này chỉ thấy tại xung quanh cơ thể của hắn đang không ngừng tràn ra tầng tầng huyết vụ, từng cái khuôn mặt quỷ dị tà ác tựa như u linh ngay lập tức hình thành rồi tựa như linh xà mà quấn chặt lấy hắn không buông, bên trên thiên không cũng là tình cảnh mây đen cuồn cuộn che mất ánh trăng, gió lốc cùng sấm sét tùy ý ngang dọc trong thiên địa, bậc này thiên địa dị tượng quả là đã khiến cho đám người của Bách Độc Tông cùng tam nữ tử cảm thấy rùng mình khiếp sợ không dám thở mạnh.
Cái này một trận biến động khiến cho ngay cả vị lão giả mập mạp tông chủ của Bách Độc Tông - Lưu Nhất cũng phải âm thầm hít sâu một ngụm khí lạnh sợ hãi liếc nhìn hắc y thiếu niên đang ngồi trong tòa ngọc tháp chín tầng, đối với lão ta thì trận thiên địa dị tượng khủng bố bậc này chính là lần đầu tiên mà lão nhìn thấy, thậm chí dị tượng khi lão ta độ Luân Hồi đệ nhị cảnh cũng chẳng thể bằng nổi ba phần của cảnh tượng trước mắt này.
Lại nói những tưởng rằng với bậc này thiên địa dị tượng thì Lý Phi Vũ rất nhanh thôi sẽ không thể trụ nổi, thế nhưng ngay tại lúc mà tâm ma không ngờ đến, Lý Phi Vũ vốn trước đó đã nhắm chặt hai mắt vì đau đớn cùng thống khổ liền mở ra song đồng huyết sắc rồi vận hết toàn bộ sức lực còn lại trong nội thể mà hét lớn:
- Trời sinh vạn vật đều có sinh mệnh, không một ai có thể tự cho mình cái quyền đoạt đi sinh mệnh của kẻ khác.
Tâm ma, ngươi là do chính nội tâm còn đang vướng mắc của ta mà hình thành, Lý Phi Vũ ta tự nhận bản thân mình không phải là người tốt, tuy nhiên ta cũng không phải là loại người có thể tùy tiện tế huyết nhuộm thân, nếu là ai hại ta một thì ta chắc chắn sẽ trả lại hắn gấp trăm gấp ngàn lần.
Chỉ là thiên đạo vốn có đức hiếu sinh, tha được thì sẽ tha...
Ta làm sao lại phải đuổi tận giết tuyệt cơ chứ?
Dừng một chút, huyết sắc trong ánh mắt lại càng đậm, Lý Phi Vũ khóe môi câu lên thành một nụ cười sắc lạnh nhàn nhạt nói tiếp:
- Tâm ma, vạn vật vốn là theo nhân quả tuần hoàn mà đến.
Ngươi vì trong tâm của ta có vết sẹo liền mượn cơ hội để trỗi dậy, bất quá đây cũng là một lần cảnh tỉnh cho ta về con đường tu tiên sau này.
Ngã Phật từ bi, ta tuy không tín Phật nhưng chân lý mà Phật đạo đưa ra khiến cho lòng ta cũng cảm thấy được phần nào thanh tịnh, một chút cám dỗ dụ hoặc của ngươi còn chưa đủ để ta phải sa vào Ma đạo đâu.
Tâm ma à tâm ma, ngươi cũng nên tan biến rồi...
Lý Phi Vũ vừa dứt lời thì đột nhiên từ trong thiên không chợt vang lên một đạo tiếng chuông trầm muộn, vốn trước đó còn là mây đen che kín bầu trời, gió lốc cùng sấm sét đùng đùng nổ lớn liền ngay lập tức tan biến để lộ ra ánh trăng sáng ngời soi chiếu cả nhân gian.
Bất ngờ hơn chính là từ giữa không trung chợt buông xuống một cột quang trụ lớn chừng mười trượng đem phạm vi xung quanh hắc y thiếu niên nhất thời chiếu sáng, lúc này từng cái khuôn mặt kỳ dị ẩn trong huyết vụ đang vây bám xung quanh cơ thể của Lý Phi Vũ cũng đồng loạt hét lên thảm thiết rồi nhanh chóng tan biến, tiếng chuông trầm muộn lại một lần nữa vang lên, lần này kéo theo chính là thân thể của Lý Phi Vũ lơ lửng bay vào giữa không trung.
"Đông"
Linh Lung Bảo Tháp nháy mắt thu lại vào trong nội thể, bấy giờ Lý Phi Vũ chỉ kịp cảm thấy toàn thân thư sướng hệt như đang ngâm mình trong một cái bồn lớn chứa đầy nước nóng, sự thoải mái này đến thật đúng lúc tưởng chừng như có thể khiến cho con người ta chìm đắm mãi ở trong đó mà không cần tỉnh lại, thế nhưng sau đó tại trong đầu liền vang lên một đạo thanh âm trầm lặng ấm áp khiến cho Lý Phi Vũ vốn đang chìm trong cảm giác thư sướng cũng phải thoáng giật mình tỉnh táo lại:
- Hài tử.
Ngươi vốn không phải là linh hồn của thế giới này, tuy nhiên ngươi thân là người tu tiên thế nhưng lại có thể ngộ ra được một tia áo nghĩa từ bi hỉ xả của Phật gia, đây có thể nói là do ngươi đã có duyên với bổn tọa.
Lần mở ra bí cảnh của mười năm sau hi vọng là ngươi có thể đi đến được trước mặt của bổn tọa.
Nhớ kỹ, tu tiên hay tu ma chỉ cần trong tâm có thiện niệm thì ắt sẽ thành chính quả...
Nể mặt ngươi đã ngộ ra một tia chân ý của Phật gia, bổn tọa trước tặng ngươi một chút Tiên khí của Phật môn, chúc ngươi sớm ngày tu luyện đại thành.
A di đà phật...
Bị đạo thanh âm có phần ấm áp này làm cho sững sờ, mãi đến khi trong nội thể của hắn tràn ngập Tiên khí của Thiên đạo cùng với một luồng năng lượng màu kim sắc cực kỳ tinh thuần thì Lý Phi Vũ mới bàng hoàng tỉnh táo lại, đem hai mắt có chút thất thần mở lớn, hắn kinh ngạc khẽ thốt lên:
- Cái này...
Là Luân Hồi đệ nhị cảnh sao?
Đây... ta như thế nào lại độ qua Luân Hồi đệ nhị cảnh rồi a?
Đang lúc Lý Phi Vũ bởi vì tu vi tăng tiến mà có phần ngây ngốc thì bất ngờ từ trong đan điền của hắn liền vang lên một trận tiếng nổ lớn, vội vàng hoảng hốt đem thần thức nhìn lại thì cảnh tượng xảy ra trước mắt lại khiến cho Lý Phi Vũ càng thêm vài phần kinh hãi.
"Bùm"
Lúc này chỉ thấy ở giữa tâm sen của đóa hắc huyết liên hoa bất ngờ phát nổ, một luồng hắc huyết vụ khí cứ như vậy mà được giải phóng ra rồi lập tức ngưng tụ lại tại phía trên của đóa độc liên. Sau đó, ngay tại lúc Lý Phi Vũ trong vô thức mà âm thầm đem pháp quyết của Thiên Thù Vạn Độc Thần Quyết vận chuyển thì luồng hắc huyết độc vụ chợt lấy tốc độ chậm rãi mà dần dần ngưng tụ thành hình dạng của một chiếc vòng tròn mỏng dẹt hệt như một chiếc bánh xe, bên ngoài còn phủ đầy những mảnh răng cưa sắc nhọn.
Gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lý Phi Vũ liền dùng thần thức để quan sát kỹ kiện vật phẩm đang dần thành hình trong đan điền kia, sau đó đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển, thế rồi trong một thoáng Lý Phi Vũ chợt nhớ tới một câu có ghi trong cuốn công pháp Thiên Thù Vạn Độc Thần Quyết là:
"Bát tầng Thần công, phá liên tụ hình.
U minh vạn độc, hóa thành Thần luân.
Độc dược bất tuân, cùng quy một hướng.
Âm dương giao hòa, kỳ bảo hiển uy.
Trảm sát tứ phương, Tiên bảo vỡ nát."
- Đây... cái này là tầng thứ tám của Thiên Thù Vạn Độc Thần Quyết - Thiên Độc Thần Luân?
Ta... ta như vậy mà đã luyện thành tầng thứ tám của Thiên Thù Vạn Độc Thần Quyết tế luyện ra Thiên Độc Thần Luân rồi sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài đám người Cửu U đã dần chuyển từ trạng thái kinh ngạc thành lo lắng cùng nóng lòng, thế nhưng bên này Lý Phi Vũ vẫn là tại bên trong kim sắc quang trụ mà từ tốn thu nạp Tiên khí do Thiên đạo cùng Phật gia ban thưởng, vòng xa luân tại trong đan điền của hắn cũng bởi vì được gia trì không ít Tiên khí mà ngày một ngưng thực hơn, hơn nữa từ bên trên xa luân còn không ngừng tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ sắc lạnh u lãnh.
Chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc thì quang trụ cũng biến mất, toàn thân Lý Phi Vũ bấy giờ đều là chìm đắm trong kim sắc quang mang nồng đậm. Thế rồi quang mang cũng nháy mắt chui vào nội thể, Lý Phi Vũ vốn đang lơ lửng tại trong không trung chợt mở rộng hai tay hét lên một tiếng thét dài lảnh lót:
- A...
Cảm nhận rõ từ trong thanh âm của hắn tràn đầy linh lực cuồng bạo, Cửu U lúc này mới thở phào một hơi lẩm bẩm tự nói:
- Phù...
Cuối cùng thì ca cũng tấn cấp rồi sao?
Chỉ là, cỗ khí tức này đến ngay cả ta cũng phải cảm thấy kiêng dè e sợ, ca đến tột cùng là độ Luân Hồi kiếp bậc nào kinh khủng a?
Lại nói, ngay tại lúc đám người Cửu U tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc thì bất ngờ từ sau lưng của Lý Phi Vũ liền xuất hiện một vòng tròn lớn tựa như một vầng đại nhật đường kính lên đến gần mười trượng, chỉ có điều vầng đại nhật này thế nhưng lại thuần một màu huyết sắc đỏ tươi cực kỳ quỷ dị, hơn nữa bên ngoài rìa của vầng đại nhật còn là hàng trăm hàng ngàn những mảnh răng cưa dài nhọn sắc bén uốn cong theo dáng hình của vật chủ khiến cho vầng đại nhật này nhìn từ xa trông hệt như một bánh xe lớn đính đầy răng cưa sắc nhọn.
Trông thấy huyết sắc xa luân to lớn sau lưng Lý Phi Vũ không ngừng xoay tròn tản mát ra khí tức lạnh lùng âm lãnh, Cửu U tuy rằng bị khí tức do huyết luân tỏa ra khiến cho toàn thân lông tóc dựng ngược, thế nhưng lấy tu vi của hắn cũng không khó để nhìn ra vài tia hắc tuyến cùng bích lục sắc ti tuyến lấp lánh nằm giữa những mảnh răng cưa sắc bén, điều này chính là minh chứng hiển thị rõ rằng kiện xa huyết sắc xa luân kia chắc chắc là mang theo kịch độc chết người không thể xen thường.
Hai tay nâng lên cao, Lý Phi Vũ trong vô thức chợt đem huyết sắc xa luân khổng lồ sau lưng ném về phía một ngọn núi lớn cao hơn trăm trượng thuộc địa bàn của Bách Độc Tông cách đó chừng nửa dặm.
"Ầm ầm đùng"
Ngơ ngác liếc nhìn một ngọn núi lớn nháy mắt đã bị huyết sắc xa luân chém thành trăm ngàn mảnh vụn ầm ầm rơi xuống, Lý Phi Vũ khóe môi có chút giật giật không tin vào mắt mình lẩm bẩm tự nói:
- Cái... cái