Tiểu Tuyết tỉnh dậy thì đã quá trưa, nàng nhìn quanh không thấy tiểu Yên, nàng biết tiểu Yên đã khỏe nên cũng không lo lắng, nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ, vấn tóc gọn gàng rồi ra khỏi phòng... giờ này thì chắc tiểu Yên đang ở núi Thanh Phong với tên Mặc Lâm rồi... Mặc Lâm đừng để ta gặp ngươi nếu không thì...Ra khỏi phủ một quãng xa nàng thi triển pháp thuật biến mất.
-
-
-
-
* KHU RỪNG ĐỊA ĐÀNG*
Đã lâu rồi nàng không trở lại đây, kể từ lần đó... nàng lần theo trí nhớ đến cây đại cổ thụ lớn nhất trong vườn, nàng quỳ xuống, một tay giơ lên thì tức thì một vòng tròn ma thuật hiện ra, thần khí từ đó mà lan tỏa ra mọi ngõ ngách của khu vườn,,,
“ Công chúa Rateau lâu rồi không gặp...”
Nàng quay đầu, thì ra đó là vị thần không gian... phải cũng lâu rồi không gặp, vị thần vẫn không thay đổi tuy đã hơn nghìn tuổi nhưng vẫn như mới mấy trăm tuỏi... nàng chạy lại ôm chầm lấy vị thần...
“ Lâu rồi không gặp... ngài vẫn khỏe chứ thưa thần...”
“ Ta rất khỏe cảm ơn con... có muốn đi dạo với ta một chút không Rateau...”
“ Vâng... “
Vị thần nói rồi cất bước đi trước, không thấy nàng đi theo, vị thần quay đầu lại hỏi:
“ Rateau... con sao vậy...”
Nàng cuối đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
“ Tay... tay...”
“ Ha ha ha.... Rateau... con vẫn như ngày nào...”
Vị thần nở nụ cười vui vẻ nhìn Rateau.... rồi đưa tay về phía nàng... nàng cũng không chần chừ nắm lấy tay vị thần cùng đi dạo...
Phải... lúc nhỏ nàng cũng rất hay cùng các vị thần đi dạo trong vườn địa đàng, lúc đó nàng đều được các vị thần nắm tay... nàng còn nhỏ nên các vị thần sợ nàng ngã nên mới nắm tay dẫn nàng đi... nhưng không hiểu vì sao nó lại trở thành thói quen... mỗi lần nàng đi dạo đều có một vị thần đi cùng để nắm tay nàng cùng cất bước, dù công việc luôn bận rộ nhưng các vị thần đều dành cho nàng một khoảng thời gian đi dạo nắm tay nàng, vừa đi vừa nói cho nàng nghe rất nhiều thứ, có khi nói về các phép thuật, có khi lại nói về đạo lí sinh tử và rất nhiểu thứ khác... nàng luôn luôn chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chữ nào.
“ Rateau... tất cả mọi thứ đều do sự sắp đặt của số phận... con không bao giờ có thể tránh khỏi... có thể con tránh được một lần hai lần nhưng không có nghĩa là con tránh được ba lần bốn lần... nên con hay tiếp nhận nó...”
“ Cũng không được thay đổi sao ạ...”
Nàng thắc mắc hỏi
“ Đúng vậy... Rateau...con không được thay đổi... nếu con thay đổi thì mọi người sẽ bị trừng phạt... những gì mà các vị thần sắp đặt luôn dựa trên một lí do hay nguyên tắc nào đó không thể thay đổi... diễn diễn không quan trọng... mà quan trọng là kết quả nó cho ra như thế nào... con hiểu không...”
“ Vâng... con hiểu....”
“ tốt lắm con yêu... dù có việc gì xảy ra con chỉ cần biết ta và các vị thần luôn luôn sát cánh bên con... luôn ủng hộ mọi quyết định của con.... điều chúng ta mong muốn là con mãi mãi được hạnh phúc...”
“ Vâng...”
Vị thần nhẹ nhàng mỉm cười hiền hậu nhìn Rateau... đứa con mình yêu thương nhất... phải chúng ta luôn bên con... con yêu
“ Ta có một số việc nên không thể đi dạo tiếp cùng con được... tạm biệt..”
“ Chào ngài... thần...”
Nàng quỳ xuống tạm biệt vị thần... vòng tròn phép thuật hiện ra vị thần trong nháy mắt biến mất... nhưng nàng vẫn kịp nhìn thấy nụ cười của thần không gian.
Nàng ngồi xuống dưới gốc cây đại cổ thụ, gió nhè nhẹ thổi qua... nàng biết thần gió đang có mặt ở đây nhưng không hiện ra thôi, các vị thần cũng lần lượt xuất... Thần khí mỗi lúc lại nhiều hơn, muôn tạo vật trong vườn hấp thụ sinh khí mà tràn đầy sức sống... hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương... cây cối đâm chồi nảy nở sinh hoa kết trái... có lẽ khu vườn đang vào xuân rồi... nàng đứng dậy dang tay hít lấy bầu không khí trong lành tươi mát này... chỉ có ở đây nàng mới cảm thấy bình yên hạnh phúc thật sự...