Xuyên Không Gặp Định Mệnh

Chương 34: Cầm vũ và thi họa



Đội của Tôn Như Ngọc chọn thư họa nghĩa là ba người cùng vẽ một bức tranh sau đó sẽ đề thơ trên tranh.... chưởng sự đưa cho ba người Tôn Như Ngọc, Thi Vũ, Thi Sương mỗi người một tờ giấy để vẽ và đề một câu thơ... sau một canh giờ đã làm xong chưởng sự sai người ghép ba bức tranh lại với nhau là một bức tranh vẽ hoa mẫu đơn vô cùng sinh động quả không hổ là tiểu thư phủ Thượng Thư và Lễ bộ thượng thư... thơ của ba người cũng vô cùng ăn khớp với nhau không có một chút rối loạn... mọi người đều tấm tắc khen thơ hay họa đẹp... Tôn Như Ngọc nghe mọi người tấm tắc khen sản phẩm của mình nở nụ cười đắc thắng nhìn về phía tiểu Linh và Đàm Chiêu Nguyệt... phần thắng đã nằm chắc trong tay ta....



Bên này Đàm Chiêu Nguyệt nhìn bức tranh hoa mẫu đơn của Tôn Như Ngọc vô cùng hoa lệ thì tâm đang bình lặng bỗng chốc run lên... các nàng liệu có cơ hội thắng không... nàng liếc mắt nhìn quận chúa... mặt nàng vẫn không biểu cảm gì chỉ cười dịu dàng nhìn nàng....

'' Chiêu Nguyệt... đến lược chúng ta rồi lên thôi...''

Không trì hoãn tiểu Linh nắm tay Đàm Chiêu Nguyệt lên kháng đài.... Đàm Chiêu Nguyệt tay ôm đàn tỳ bà ngồi trên một cái ghế được chưởng sự chuẩn bị sẵn... nàng hít một hơi thật sâu sau đó thở hắc ra nhìn tiểu Linh y phục trắng tuyết đứng giữa kháng đài.... tiểu Linh quay đầu nhìn Đàm Chiêu Nguyệt nở nụ cười nhẹ gật đầu...

Đàm Chiêu Nguyệt nhận được cái gật đầu tỏ ý bắt đầu của tiểu Linh... tay bắt đầu gảy đàn... tiếng đàn trong trẻo như nước chảy đàn lên khúc Vân Trung Ca... tiểu Linh theo tiếng đàn bắt đầu đưa tay xoay người múa theo nhạc điệu... tiếng đàn trầm bổng vang lên lúc chậm lúc nhẹ làm người nghe như bị cuốn sâu vào tiếng đàn... tiểu Linh xoay càng lúc càng nhanh rồi điểm nhẹ mũi chân tung mình lên không trung... khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ... môi nàng nở nụ cười tươi so với hoa còn kiều diễm hơn... tay áo nàng bồng bềnh tựa tiên nữ giáng trần.... vòng tay nàng đính vô số lục lạc nhỏ theo động tác tay của nàng phát ra những tiếng đinh đang thánh thót như tiếng chuông ban mai ... tóc đen ba ngàn sợi cũng theo đó mà bay lượn trong gió... đột nhiên một đàn bướm đủ màu sắc từ đâu kéo đến vây quanh nàng... khung cảnh như chốn thần tiên đánh vào trong lòng mỗi người trong các... cả căn phòng đầy người giờ đây im phăng phắc không một tiếng động ngoại trừ tiếng đàn dường như họ sợ nếu có một tiếng động mạnh phát ra sẽ là cho tiên nữ giữa không trung kia giật mình biến mất... đàn dừng... nữ tử trên không trung cũng tiếp đất ổn định nhưng dường như mọi người vẫn chưa hết thất thần về tiếc mục của hai nàng... bỗng nhiên ở đâu đó trong các vang lên tiếng vỗ tay theo sau đó mọi người cũng như bừng tỉnh khỏi mộng vỗ tay theo...

'' Hay... hay lắm...''

''...''

''...''

Hàng loạt tiếng người reo lên phấn khích... thật là một tiếc mục độc nhất vô nhị a... bọn họ từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy chỉ một điệu múa chỉ một khúc nhạc lại đem đến dị tượng như vậy... lần này được thấy thật làm người ta mở rộng tầm mắt... bái phục... bái phục... chỉ một điệu vũ một khúc đàn này so với bức họa hoa mẫu đơn kia thì chắc chắn là hơn chứ không kém....

Đàm Như Nguyệt vui đến không kiềm được ôm chầm lấy tiểu Linh... không ngờ quận chúa lại múa đẹp đến như vậy... thật là cũng làm cho nàng một phen chấn kinh... Tiểu Linh cũng thừa nhận tiếng tỳ bà của Đàm Chiêu Nguyệt rất hay mặc dù nếu so với tiếng sáo ngọc của tiểu Yên và tiếng đàn tranh của tiểu Tuyết thì không có chút không bằng...

Mặt Tôn Như Ngọc và Thi Vũ, Thi Xương giờ đây so với đít nồi còn đen hơn rất nhiều... các nàng như vậy mà thua ư không thể nào... sao có thế chứ....

Từ lúc nàng lên tham gia tỉ thí thì hắn vẫn luôn quan sát nàng... hắn đã từng thấy nàng múa lúc ở Chùa Từ Âm rồi nhưng vẫn thất thần trước điệu múa hôm nay của nàng... nụ cười sáng lạn trên môi của nàng giống như hào quan bắn ra tứ phía..tóc đen ba ngàn sợi óng ả rủ xuống bờ vai trắng hồng nhỏ gầy... da thịt nàng trắng noãn trong suốt như gốm sứ không có một khuyết điểm dù là rất nhỏ... hai mắt đen to tròn long lanh như có nước làm lóe hàm xúc mà nhảy lên sắc thái... nàng xinh đẹp quá mức thậm chí so với mặt trời hào quang còn chói mắt hơn... hắn đột nhiên cảm thấy mình không cách nào nhìn thẳng được nàng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.