Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 77: 77: Bánh Hạt Sen Thượng




Trên đường trở về,Tuyên Ngự nữ hướng Đình Nguyệt Hy nói: "Thần thiếp xin tạ ơn Hiền tần nương nương cứu giúp."
Đình Nguyệt Hy thấy nàng ta thực thú vị, "Bổn cung không hề cứu ngươi, người cứu ngươi là Liễu Thục dung nương nương." Mắt thấy nàng ta muốn nói thêm điều gì đó, Đình Nguyệt Hy cũng không tiện cùng nữ tử này đứng quá lâu, bèn tiếp lời: "Tuyên Ngự nữ, chẳng phải ngươi nói muốn đi thỉnh thái y đến chẩn mạch cho Bạc Canh y hay sao? Hiện tại vẫn chưa đi?"
"A!" Tuyên Ngự nữ thốt lên một tiếng, quỳ sụp xuống dưới chân nàng, "Tạ ơn Hiền tần nương nương nhắc nhở, thần thiếp xin phép cáo lui."
"Được rồi, đi đi." Đình Nguyệt Hy khoát tay để cho nàng ta đi, sau đó thong thả ngồi lên thái trượng đã chờ sẵn phía sau, trở về Vạn Hoa cung.

Vừa vào trong sân, Đình Nguyệt Hy đã bắt gặp một tam đẳng cung nữ đang ngồi khóc lóc trong góc tường, thập phần đáng thương.

Cung nữ trong cung của nàng còn có người phải chịu ủy khuất sao?
Đình Nguyệt Hy không nhịn được liền tiến đến bên cạnh nàng ta, "Ngươi làm sao vậy?"
Cung nữ kia nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức quỳ gối trên đất, nước mắt lã chã nói: "Nương nương, mẫu thân của nô tỳ ở quê nhà gặp phải bệnh trạng hiểm nghèo, không có tiền chạy chữa, mẫu thân của nô tỳ sẽ không sống nổi mất..."
Dứt lời lại khóc càng thêm lớn.

Thấy nàng ta thương tâm đến chết đi được, Đình Nguyệt Hy liền lấy ra một túi gấm đựng đầy ngân lượng, "Nếu là vấn đề ngân lượng, vậy thì bổn cung sẽ cho ngươi, mau chóng gửi về chữa bệnh cho mẫu thân của mình đi."
Nàng khi xuyên không đến đây cũng chẳng còn phụ mẫu, cha mẹ ở hiện đại cũng không thể báo hiếu, cho nên đứng trước hoàn cảnh của ả liền không khỏi có chút động tâm.

Có phụ mẫu ở bên, thì phải càng biết trân trọng...!
Đừng giống như nàng, ngay cả việc báo hiếu cũng chẳng thể thực hiện, mà phải để cho cha mẹ mình chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...!
"Nương nương nói thật sao?" Nàng ta ngước mặt lên nhìn nàng, thần sắc trở nên vui mừng khôn xiết, dập đầu lạy dưới chân nàng, "Nương nương tấm lòng từ bi, đại ân đại đức này nô tỳ tuyệt đối sẽ không dám quên!"
"Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi."
"Vâng, thưa nương nương!" Nàng ta cúi người khấu đầu xong liền lập tức lui xuống.

Đình Nguyệt Hy thấy nàng ta khuất bóng rồi mới quay sang hỏi Tống Như Quỳnh, "Cung nữ khi nãy tên gì?"
"Hồi bẩm nương nương, nàng ta là tam đẳng cung nữ làm công việc dưới trù phòng, tên là Liên Thược Diễn."
Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.

...!

Chớp mắt đã qua tháng Bảy, tiết trời mùa thu chỉ còn lại những vạt nắng vàng dịu cùng vài cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh tựa sương.

Đình Nguyệt Hy vừa dùng xong bữa trưa, Tống Như Quỳnh đã từ bên ngoài tiến vào, bẩm báo: "Hồi nương nương, có Dung Quý tần nương nương đến tìm người."
"Dung Quý tần?" Nàng ta thân mang thai long tự, khi không lại chạy đến chỗ nàng làm cái gì?
"Nương nương, người có gặp hay không?" Tống Như Quỳnh dò xét nhìn nàng, tâm tư của Đình Nguyệt Hy đương nhiên là nàng ta hiểu rất rõ.

"Mặc lại cung trang tươm tất cho bổn cung." Đình Nguyệt Hy thở dài đứng dậy khỏi chiếc ghế dài lót nệm gấm đang nằm, Dung Quý tần hôm nay đến chỗ nàng cho dù là có lý do gì, đều phải nhất mực cẩn trọng.

Vừa ra đến hậu điện, đã thấy nàng ta ngồi trên ghế, nàng liền đoan trang nhún người hành lễ, "Thần thiếp xin tham kiến Dung Quý tần nương nương, Quý tần nương nương vạn phúc!"
"Hiền tần muội muội không cần đa lễ như vậy." Đình Nguyệt Hy được Tống Như Quỳnh đỡ đến ngồi lên ghế chủ cung, ánh mắt lộ ra nét thản nhiên nhìn Dung Quý tần.

Nàng ta uống một ngụm trà, thần sắc lập tức trở nên tươi tỉnh, khen ngợi một câu, "Trà lài ở chỗ Hiền tần muội muội quả nhiên chính là thượng phẩm trong thượng phẩm."
"Quý tần nương nương quá khen rồi." Lúc này, Liên Thược Diễn phục vụ ở dưới trù phòng liền dâng lên một đĩa bánh hạt sen tinh xảo trang nhã.

Bánh này là khi nãy nàng rãnh rỗi nên mới làm một ít.

Nhưng nàng cũng không có dặn đem lên mời Dung Quý tần, chẳng lẽ là Tống Như Quỳnh sao?
Dung Quý tần gần đây đang mang thai nên cực thích ăn đồ cay mặn, đặc biệt là bánh hạt sen cay này.

Hôm nay lại thấy ở Vạn Hoa cung cũng có bánh hạt sen liền cười không khép miệng lại được, lấy một miếng dùng thử, sau còn tiếp tục khen, "Bánh hạt sen này không quá cay cũng không quá mặn, rất vừa miệng, bổn cung vừa ăn một miếng đã vô cùng thích, chẳng hay trong cung của Hiền tần muội muội có trù tử trù nghệ kì tài?"
Nàng hơi cười đáp, "Quý tần nương nương quá lời rồi, bánh này là do thần thiếp làm khi rảnh rỗi, không ngờ lại có thể hợp ý của nương nương đây."
"Là Hiền tần muội muội làm sao? Thảo nào lại ngon đến như vậy!" Dung Quý tần tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu tình, "Chẳng trách Thái hậu lại yêu thích trù nghệ của Hiền tần muội muội đến vậy."
Đình Nguyệt Hy thần sắc thản nhiên đáp lời nàng ta, "Chẳng hay hôm nay Quý tần nương nương có điều gì muốn dạy bảo thần thiếp? Lại đích thân đến đây?"
Sẽ không phải đến đây ăn miếng bánh uống miếng trà rồi về đó chứ?
Dung Quý tần cảm thấy dùng bánh hạt sen đã đủ rồi liền dùng khăn tay lau khóe môi, sau đó quay đầu liếc nhìn tỳ nữ thân cận của mình, nàng ta hiểu ý, nâng lên một bộ kim chỉ và tơ lụa thượng đẳng.

Đình Nguyệt Hy không hiểu, ngẩng đầu nhìn Dung Quý tần.


"Ai ai cũng nói Hiền tần muội muội có kĩ thuật thêu thùa rất tốt.

Lúc trước bổn cung có thấy ở Trường Thọ cung của Thái hậu có treo một bức tranh thêu Quan Âm Đại Sĩ vô cùng chân thực sống động.

Hỏi ra mới biết là Hiền tần muội muội tự tay thêu ra.

Nếu đem so với các cung nữ ở Thượng Y cục thì tài nghệ của muội muội chính là tuyệt thế." Dung Quý tần cười nói, "Cho nên hôm nay bổn cung tới đây là có việc, nhờ muội may cho bổn cung hai bộ y phục dành cho hài tử, một của Công chúa, một của Hoàng tử, để khi nào bổn cung sinh hạ long tự, liền cho nó mặc y phục do muội may ra."
Đình Nguyệt Hy là chủ một cung, Dung Quý tần này lại đem nàng xem thành cung nữ, thành hạ nhân để sai khiến.

Nàng đương nhiên đâu thể để cho nàng ta đắc ý? Liền cười nói: "Quý tần nương nương khen ngợi tài nghệ của thần thiếp khiến thần thiếp đây nhất mực vinh hạnh, chỉ là thần thiếp cũng khá lâu rồi không đụng đến kim chỉ, vả lại sức khỏe cũng không tốt, yếu đuối lại dễ lâm bệnh, lại cảm thấy chuyện may y phục cho hài tử là một việc hết sức lớn lao, thần thiếp thật sự đảm đương không nổi."
Dung Quý tần cũng không để ý nhiều như vậy, nàng ta nhíu chặt mày, nói lời có phần lớn tiếng: "Bổn cung đã đặt lòng tin hết vào Hiền tần muội muội, bây giờ muội lại nói không làm được, phải chăng là đang không xem bổn cung ra gì?"
Đình Nguyệt Hy hết nói nổi, nhờ vả không được liền chuyển sang nói mấy lời nạc nộ này, không biết ở hiện đại nàng đã gặp qua bao nhiêu người như nàng ta nữa.

Nàng nhìn tơ lụa cùng kim chỉ trên khay gỗ, xét thấy muốn đuổi Dung Quý tần này đi khỏi Vạn Hoa cung mà không cần làm theo ý của nàng ta là chuyện không thể, huống hồ chi nàng ta còn là thai phụ, nếu ở ngay tại chỗ nàng có xảy ra chuyện gì, nàng tức khắc sẽ xong đời ngay!
Đình Nguyệt Hy đành mềm giọng nói: "Quý tần nương nương đã một lòng tin tưởng vào tài nghệ của thần thiếp, tại đây thần thiếp cũng không tiện từ chối nữa, chẳng hay đến khi nào Quý tần nương nương sẽ đến lấy y phục?"
Dung Quý tần thu được kết quả ưng ý, liền hòa hoãn nói: "Hiền tần muội muội sức khỏe không tốt, khi nào may xong liền cho người đưa đến Thái Cực cung của bổn cung là được."
Tiễn xong Dung Quý tần, Tống Như Quỳnh đứng bên cạnh nàng, bất bình nói: "Nương nương, sao người lại có thể đồng ý dễ dàng như vậy, nàng ta rõ ràng là đang khi dễ người!"
"Không sao." Đình Nguyệt Hy lắc nhẹ đầu, "Dung Quý tần đang là thai phụ, bổn cung không muốn nàng ta ở đây lâu.

Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, bổn cung không chịu hết tội."
"Vâng." Tống Như Quỳnh nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng thoáng nét yên tâm.

...!
Buổi tối, Đình Nguyệt Hy ngồi trong tẩm cung đốt nến bắt đầu may y phục cho hài tử, bản thân nàng còn chưa từng manh thai, nên chỉ đành dựa vào ký ức lúc trước đi chọn đồ cho trẻ sơ sinh với chị dâu mà may ra.


Đang may giữa chừng, Tống Như Quỳnh đẩy cửa vội vã đi vào, trên trán còn vương lại một tầng mồ hôi, "Hồi bẩm nương nương, không xong rồi, long tự trong bụng của Dung Quý tần nương nương không còn nữa!"
"Không còn?" Đình Nguyệt Hy dừng tay lại, sống lưng giống như có một đường điện xẹt qua khiến nàng giật nảy, "Chẳng phải trưa nay vẫn còn an toàn hay sao?"
Tống Như Quỳnh lau mồ hôi trên mặt, rồi nói: "Sau khi Dung Quý tần nương nương từ Vạn Hoa cung của chúng ta trở về, đến khi chiều tà liền đau bụng dữ dội, tên Văn Dạ Vãng kia đến chẩn mạch thì liền nói hài tử trong bụng nàng ta đã chết rồi!"
"Hài tử chết? Sao lại chết cơ chứ?" Đình Nguyệt Hy nhíu chặt mày, hai tay cầm kiện y phục nho nhỏ dành cho hài tử cũng bỗng dưng xiết chặt lại, một lúc sau, nàng mới nói: "Chúng ta...!đến Thái Cực cung một lát."
Tống Như Quỳnh cũng cảm thấy trong lòng bất an, dường như sắp có chuyện chẳng lành sắp xảy ra vậy.

Nơi ở của Dung Quý tần hơi xa Vạn Hoa cung, Đình Nguyệt Hy ngồi trên thái trượng một lúc lâu mới tới, đến nơi, bên trong đã có nhiều phi tần khác tới rồi.

Vừa vào cửa, nàng đã thấy Hoàng hậu ngồi ở ghế trên, mặt trầm như nước.

Đình Nguyệt Hy quy củ hành lễ, Hoàng hậu phất phất tay ra hiệu, nàng tự giác lùi sang một bên, đứng cùng chỗ với các phi tần khác.

Hiện tại Thiên hoàng không có trong cung, ngay cả Thái hậu cũng chưa về, chuyện này ắt hẳn sẽ do Hoàng hậu tự mình định đoạt.

Quá nửa canh giờ sau, Văn Dạ Vãng và một y nữ mang thần sắc bất an tiến vào.

Hoàng hậu vừa thấy họ bước ra liền hỏi: "Còn có chuyện gì mà có thể khiến các ngươi kích động như vậy chứ?"
Văn Dạ Vãng cuống quýt quỳ xuống dập đầu nói: "Hoàng hậu nương nương tha tội, thai nhi đã được lấy ra...!nhưng mà...!nhưng mà..." Hắn do dự một lát, nhưng vẫn là bạo dạn nói ra: "Nhưng mà thai nhi này khác thường, không giống như thai nhi chết trong bụng bình thường thưa nương nương."
Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn Văn Dạ Vãng và y nữ đang quỳ trên đất, nhíu mày nói: "Thai chết trong bụng vốn là không bình thường, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nói cho bổn cung biết điều đó hay sao?"
Văn Dạ Vãng vội vàng nói: "Mấy ngày nay vi thần vẫn cùng các y nữ thuộc Thái Y viện đều thay nhau bắt mạch, kiểm tra ăn uống của Dung Quý tần nương nương, thai nhi vẫn không có gì trở ngại nhưng mà lúc lấy tử thai ra lại thì..."
Sắc mặt Hoàng hậu mỗi lúc càng thêm khó coi: "Tử thai thế nào?"
Chuyện long tự của Dung Quý tần bị chết ngay trong bụng khiến Hoàng hậu rất thích ý, nhưng vẫn phải làm ra bộ dáng rất quan tâm đến cái thai của nàng ta.

Văn Dạ Vãng: "Hạ thần đã kiểm tra qua rất kĩ, thai nhi là bị trúng độc mà chết, dựa vào tình trạng trúng độc này...!cho dù có hạ sinh ra thì cũng chỉ có thể là quái thai..."
Văn Dạ Vãng không dám nói thêm gì nữa, y nữ quỳ bên cạnh hắn chỉ phải dâng lên một hộp gỗ nói: "Tử thai đang được để trong này, Hoàng hậu nương nương nếu không tin thì có thể xem qua..."
Lãng Nhạ giúp Hoàng hậu vén khăn ra, chỉ thấy bên trong là một đoạn huyết nhục mơ hồ, nhưng đoạn huyết nhục kia mang màu đỏ đen cực kì rợn người.

Trong lòng Hoàng hậu hoảng hốt, thiếu chút nữa cũng muốn nôn mửa ra, nàng ta hơi cúi lưng, ngăn cản cái chua xót và sợ hãi trong lòng ngực, xuýt chút nữa đã ngất xỉu.

Lãng Nhạ lập tức trùm khăn lại.


Hoàng hậu lấy lại tinh thần, giận dữ quát: "Các ngươi nói thai nhi là trúng độc, vậy rốt cuộc đây là độc gì?"
Văn Dạ Vãng tiến lên nói: "Hạ thần không có chẩn đoán sai, là độc thủy ngân.

Không biết Dung Quý tần tiếp xúc với thủy ngân thế nào nhưng xem qua liền thấy, nương nương có dấu hiệu ăn phải thủy ngân, bởi vì liều lượng quá mạnh cho nên dẫn đến thai nhi bị độc chết trong bụng.

Nếu trúng độc thủy ngân, liều lượng không nhiều thì khi hài tử sinh ra chắc chắn sẽ là quái thai hoặc là sẽ si ngốc đần độn."
Đình Nguyệt Hy trầm ngâm một lát...!thủy ngân sao?
Hoàng hậu biến sắc: "Nếu các ngươi nói đó là thủy ngân thì tại sao trong cung lại có vật đó?"
Văn Dạ Vãng vội nói: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nếu như lấy chu sa tinh luyện thành thì sẽ có thủy ngân rất dễ dàng.

Trong Phật đường cũng có chu sa cho nên việc lấy đi một ít dễ như trở bàn tay, với lại Thái Y viện cũng hay dùng chu sa cho nên ai cũng đều có thể đến lấy được."
Hoàng hậu đập bàn, lạnh giọng nói: "Nếu như dùng thủy ngân thì đây chính là mưu hại long tự của Hoàng thất chúng ta, các ngươi đi tra rõ chuyện này cho bổn cung! Bổn cung thật sự muốn biết kẻ nào dám gây ra tội tày đình như vậy! Ngay cả sinh linh chưa chào đời cũng không buông tha!"
Mọi người đều cực lý đi tra xét chuyện long tự bị chết, không còn ai ngó ngàng đến việc Dung Quý tần vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, ngay cả cung nhân phụng dưỡng bên cạnh Dung Quý tần cũng bị đưa đến Thận Hình ty tra khảo một lượt, không bỏ xót bất cứ ai.

Hết chương 77.


Vote
77
827
Bình luận nổi bật
Tổng số 1 câu trả lời

dyyn nekk
ghế đầu êmmm

Viết bình luận
Thông báo
Hai ngày Thứ 4 và Thứ 5 tới Au và Ad phải thi cả ngày nên sẽ không viết truyện được, thế nên chap của hai ngày đó sẽ up luôn cho hôm nay nhé (.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.