Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 19: Chân tướng.



Tư Âm điện, nơi được tạo nên để đón tiếp những vị sứ giả ngoại giao nghỉ ngơi, điện này hiện tại chỉ mỗi Tiêu Lang dùng, bồn tắm đã được chuẩn bị chu đáo, các loại hoa và thảo dược tốt cho cơ thể đều có, nước lại ấm nên rất thoải mái. Kiểm tra mọi thứ đều ổn, các cung nữ mới lui ra ngoài để Tiêu Lang tiện thay y phục và tắm rửa. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, là người thường xuyên đi cùng Tiêu Lang, chẳng biết chức tước là như thế nào. Y bước vào kiểm tra bên ngoài và đóng kín cửa lại, quỳ xuống bên ngoài tấm che bồn tắm mà thưa.
- Hoàng...
- Ngươi nói thêm một tiếng, ta liền khiến ngươi không nói chuyện được nữa.
- Thứ lỗi cho hạ thần, đại nhân. Theo như những gì ngài ra lệnh, thần đã theo dõi rất kĩ, hoàng thượng thật sự thường lui tới phủ nguyên soái. Trầm Sở Lâm có vẻ là đúng người ngài muốn tìm rồi
- Haha..
Tiếng bật cười dài của người ở bên trong, hắn từ từ đứng dậy, dùng khăn lau sạch người rồi mặc y phục bước ra, trước mặt hiện tại không phải sứ giả mà mọi người thường thấy, màu tóc bạch kim tuyệt đẹp không thể che giấu đơn giản bằng than tre được nữa, cả màu mắt tím cũng hiện rõ ra. Tiêu Lang.. À không, nên gọi là Khắc Hoàng hoàng đế của Đông Ấn, hiện đang thực sự ở Đông Hoàng, y đã gắng nguỵ trang hết mức mình chỉ là một sứ giả, nhưng sau khi tắm thì những thứ giúp nguỵ trang đều trôi đi hết cả, đến mai lại mất thời gian làm lại từ đầu. Khắc Hoàng tiến đến trước  mặt vị quan đang cúi đầu dưới dất kia, đặt vào tay y một lá thư.
- Đem nó dâng cho Tống Minh, sắp đến ta có vài trò để vui đùa rồi.
Người kia gật đầu tuân mệnh rồi lui ra, chợt trong lòng ngài nhớ đến điều gì đó.
- Ngươi.. Có đi ngang Chi hậu phủ không ?
- Hướng thần đi không tiện đường đến nơi của chi hậu đại nhân, đại nhân, thứ lỗi cho hạ thần nhiều lời. Dạo gần đây người có vẻ rất hứng thú với kẻ tên là Trác Kỳ, y là nam nhân nhưng có gì đặc biệt thu hút ngài như vậy?
Khắc Hoàng không nói gì, ngài chỉ cười rồi quay lại ghế ngồi xuống.
- Đã biết bản thân nhiều lời, thì câu hỏi đó có cần đợi câu trả lời không?
- Hạ thần có lỗi, vì thần sợ ngài chơi đùa với y quá lâu sẽ sinh ra việc chẳng lành, mong ngài nhớ đến việc thần nữ đã từng nói.
Nói rồi vị quan kia đi ra khỏi điện, Khắc Hoàng nhắm mắt lại, ngài tự hỏi trong lòng rằng tại sao lại thấy Trác Kỳ thú vị, dung mạo của y đẹp như mỹ nhân, không quan trọng, nụ cười và những lúc ngại ngùng rất khả ái, cũng không quan trọng, sự thông minh phải nói là nhiều đến mức khinh người, lại càng không quan trọng. Nhưng mà, thật sự là không quan trọng sao? Điểm sơ cũng chỉ toàn mặt tốt, lại đặc biệt như thế. Người không sợ chết, lúc nào cũng tự cho rằng tư tưởng của bản thân là nhất. Trong thiên hạ đúng là chỉ có một.
___
- Đại nhân, người thích hạ thần sao ?
Khắc Hoàng nhớ đến câu hỏi của Trác Kỳ vào khi sáng ở phủ của y, sau ngày đó Khắc Hoàng luôn đến nơi có Trác Kỳ những khi rỗi, chỉ đơn giản là ngồi yên lặng nhìn y tìm thuốc giải, dáng vẻ chăm chỉ của Trác Kỳ làm cho Khắc Hoàng cảm thấy rất khả ái, nhìn mãi cũng không chán
- Tại sao ngươi lại hỏi một câu hỏi quan trọng như thế, trong khi cả nhìn cũng không nhìn ta mà hỏi?
Ngài đưa tay nắm nhẹ cằm y, kéo quay sang nhìn mình.
- Thần còn đang bận, chỉ là thấy người thường xuyên đến vào mỗi buổi trong ngày. Dù chẳng có gì thú vị ở đây
- Ta muốn xem nghị lực ngươi cao đến đâu sau mỗi lần thử thuốc, đã lần thứ 7, ngươi đang tự ép bức bản thân mình còn nhiều hơn cả độc trong người ngươi.
- Biết làm sao đây? Thần hiện tại còn muốn sống lâu một chút.
Trác Kỳ mỉm cười giống như không có chuyện gì xảy ra dù là đã đến giới hạn rồi. Điều này bình thường với Khắc Hoàng nhưng nay chẳng hiểu sao lại khó chịu vô cùng. Trác Kỳ chợt nhăn mặt với vẻ đau đớn, tay buông toàn bộ giấy đang cầm, chạy đến chổ xô, cố gắng kích nôn ra.
- Khi nãy rõ ràng không ăn được, vẫn cố dùng một miếng bánh, ngươi thích hành hạ bản thân lắm sao?
-  Đó..khụ...là bánh của công chúa làm.. nếu không ăn.. y nhất định sẽ buồn..
- Vì sợ công chúa buồn mà làm đau bản thân, ta không hiểu được ngươi.
Khắc Hoàng thở dài một hơi rồi lấy khăn mặt đã được xếp gọn trên bàn, đem đến đưa cho Trác Kỳ kèm theo một ly nước, ngài dịu dàng vuốt nhẹ lưng cậu như dỗ dành.
- Vì y.. rất giống với tiểu muội đã mất của thần, trong lòng thần đến giờ luôn nghĩ. Y chính là tiểu muội của thần đã chuyển thế ở hoàng cung này.
- Ngươi tin vào luân hồi chuyển kiếp trong khi sự thật y chỉ giống ngươi vì dung mạo còn huyết thống thì không?
Trác Kỳ chợt trở nên giận dữ khi nghe Khắc Hoàng nói, đáy mắt cậu hiện rõ bất mãn nhìn ngài, không nói gì liền đứng dậy quay trở lại tiếp tục việc của mình, thấy y đang làm lơ mình, miệng ngài bất giác buông câu.
- Ta xin lỗi..
Bình sinh Khắc Hoàng chưa từng nói câu xin lỗi với bất kì một ai vì địa vị của ngài không cho phép, đây là lần đầu tiên. Khắc Hoàng nói xong mới nhận ra bản thân đã nói gì, trong lòng cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao lại như vậy.. nhưng rồi ngài nhận ra, hoá ra ngài chỉ muốn Trác Kỳ cười với mình thôi, còn giận dỗi thì không tốt chút nào.
- Không sao, thần không trách người.
Trác Kỳ cười khẽ nhìn Khắc Hoàng, đúng như những gì mình vừa mong muốn, tự dưng lại cảm thấy nụ cười kia thật ấm áp, tâm bỗng động một tiếng:" thịch" ..
____
Quay trở lại với hiện tại, hồi tưởng việc khi sáng khiến ngài lại cảm thấy nhớ Trác Kỳ, Khắc Hoàng rời khỏi Tư Âm điện với dáng vẻ còn chưa nguỵ trang nữa. Mái tóc ngài được gió thổi nhẹ, gương mặt tuấn tú được ánh trăng rọi sáng, nam nhân đẹp như tranh thật sự bước đi trên đường, nếu ai may mắn được thấy thì quả thật không uổng công được sinh ra trên đời.
Đang đi ngang vườn Ngự Uyển, là giọng nói quen thuộc của ai đang hát, sao lại nghe thê lương như vậy, từng câu người hát đều kéo theo tiếng lòng đang đau đớn không dứt, Khắc Hoàng khẽ gật nhẹ một cái tựa như:" Đã tìm được rồi." Và đi vào tìm người đang hát.
Trác Kỳ ngồi dưới táng cây tử đinh hương, người chỉ có mỗi y phục mỏng. Khắc Hoàng nhanh chóng cởi áo khoác đang mặc choàng lên cho Trác Kỳ và ngồi xuống bên cạnh cậu.
- Ngài kể thần nghe chuyện gì đó được không ? Bất cứ gì cũng được, dù có nhảm nhí hay kinh dị thì cũng cứ kể. Thần muốn tâm trí mình quên đi bây giờ
Trác Kỳ đang nhắm mắt, cậu còn không biết là ai ở trước mặt mình mà đề nghị như thế, mà như vậy cũng tốt. Sẽ khá mất thời gian để giải thích mọi việc. Khắc Hoàng thở dài một hơi rồi cũng chiều theo lòng cậu.
- Đây là một câu chuyện rất vô nghĩa, nghe xong thì cứ quên đi.
Có một gia trang nọ ở trên núi, nơi đây có truyền thống chỉ một lang một phu duy nhất thay vì lão gia sẽ được nhiều thê thiếp thì chỉ có thể cưới được một chính thất duy nhất, nhưng rồi tỳ nữ bên cạnh phu nhân của vị lão gia đấy sinh mộng muốn được nạp làm thiếp, nên không từ mọi cách quyến rũ lão gia đó. Rồi làm những điều kinh tởm phía sau lưng phu nhân của mình, sau đó nô tì mang thai. Rồi bị phát hiện, phu nhân dù căm hận nhưng vẫn để cho y một con đường sống vì bà không mang thai được, đứa trẻ lại không có tội. Bà muốn có đứa trẻ đó, nô tì kia bỗng chốc có được mọi thứ đã mong muốn. Vàng bạc và mọi quyền lực mà không biết rằng mình đang mang thai hộ cho người khác, lúc đứa trẻ được sinh ra, mọi người ai cũng vui mừng, tất cả trừ nô tì đó, vì hài nhi cô vừa hạ sinh có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt tím, đối với cô đứa trẻ đó không khác một yêu quái. Người ngoài thì cho rằng y là đứa trẻ trời ban thì riêng mẫu thân của y lại không. Biết bản thân sẽ bị đá đi khi hết giá trị, nô tì đó lợi dụng đứa trẻ để được ở lại, rồi tìm cách hại chết vị phu nhân kia. Bản thân sau đó cũng được lên làm phu nhân vì những thủ đoạn đã cố gắng để đạt được, lão gia vì cái chết của phu nhân mình mà đau đớn không dứt, không ai biết được đứa trẻ kia lớn lên trong sự kinh tởm của chính mẫu thân của mình dù cậu yêu quý bà, bà ấy là cặn bã tệ hại nhất, luôn luôn tra tấn con trai mình nhưng lại lấy cớ là điều giáo, mỗi bữa ăn thua cả những thái giám, bà nghiêm khắc với mọi thứ, đỉnh điểm.. là khi bà làm tình với những kẻ bà tìm kiếm vào trong cung giả làm thái giám, bắt y phải chứng kiến và... để những nô tì của mình...... chạm vào y dù y chỉ mới 13 tuổi.. suốt 3 năm y sống trong địa ngục trần gian cho đến khi lão gia phát hiện rằng con mình đang bị lạm dụng. Ngài ra lệnh giết hết tất cả bọn chúng và đuổi bà đi khỏi gia trang, bà một lần nữa lại lợi dụng y để được ở lại còn hứa sẽ sửa đổi. Nhưng lần này y chết tâm rồi, y không tha lỗi cho mẫu thân của mình, bà điên tiết lên thiêu rụi cả căn phòng cả hai đang ở, bà định ôm y chết chung nhưng y lại chạy đi được, bà nói sẽ không để y rời xa bà, còn nói nhất định sẽ không tha thứ vì đã bỏ chạy và để bà lại một mình trong căn phòng đang cháy. Ám ảnh tổn thương về mặt thể xác lẫn tinh thần khiến y dần thay đổi, y không tin và tình yêu, không tin vào mọi thứ. Và nhất là không muốn tồn tại, nhưng không thể cứ vậy mà chết đi.
- Trác Kỳ.. ngươi đang khóc sao?
Khắc Hoàng cảm nhận được có giọt nước rơi trên tay mình, hoá ra là nước mắt của Trác Kỳ.
- Tàn nhẫn thật nhỉ ? Đó chỉ là một đứa trẻ, thần chắc rằng đứa trẻ đó yêu mẫu thân của mình rất là nhiều.
Khắc Hoàng không đồng tình, ngài muốn hỏi vì sao cậu nghĩ vậy, cậu đâu phải là đứa trẻ đó thì sao có thể biết được.
- Ngươi không phải đứa trẻ đó, ngươi không hiểu.
- Nếu không, thì đứa trẻ đó đã nói với phụ thân của mình rằng bản thân đang sống trong địa ngục. Chính vì sợ mẫu thân của mình sẽ bị trừng phạt nên mới nhẫn nhịn không nói, không phải sao ?
- Đương nhiên y rất muốn nói với phụ thân mình, tại sao phải nhẫn nhịn sau những điều kinh tởm đã trải qua.
- Vậy ...tại sao ngài lại không làm ?
Trác Kỳ mở mắt, quay sang nhìn lên Khắc Hoàng dù vẫn còn khá mơ màng.
- Thần nhìn thấy mái tóc của ngài bị bao bởi than tre từ lúc ở Thái Y Viện, vốn là việc riêng của ngài nên không muốn hỏi đến, có lẽ giờ thần đã biết lý do, là vì không muốn nhớ đến chuyện cũ?
Trác Kỳ không còn giữ được lý trí nữa, cậu đuối sức chỉ muốn ngủ một giấc nên gục vào vai Khắc Hoàng.
- Có lẽ đã muộn nhưng.. thần luôn muốn nói, ngài đẹp tựa như một vì tinh tú trên trời vậy.
Trác Kỳ muốn khuyên thêm rằng đừng để tâm lời người khác phê phán nhưng giữa chừng đã ngủ mất rồi. Cậu còn chưa được nhìn thấy, gương mặt của Khắc Hoàng đang dần ửng đỏ, tim ngài đập khá là nhanh, cảm giác này rốt cuộc là gì..? Tại sao cứ cảm thấy mỗi lần ở cạnh Trác Kỳ đều đặc biệt hơn là với những kẻ ngài từng gặp.
- Trác Kỳ, nếu như ta thích ngươi như lời ngươi nói. Thì ngươi có theo ta không?
Không đợi tiếng hồi đáp, Khắc Hoàng lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ màu sứ, ngài uống một nửa nhưng không nuốt, ngài nâng cằm Trác Kỳ lên và hôn truyền vào miệng cậu, còn cố ý dùng lưỡi hôn thật sâu, vì đang ngủ dở mà bị làm loạn nên Trác Kỳ nhíu mày, thở nhẹ ra trông cứ như con mèo nhỏ đang xù lông, rất đáng yêu.
- Trác Kỳ, ta nhất định sẽ đem em đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.