Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 27: Trốn Thoát



Đã mấy ngày trôi qua, mọi thứ vẫn bình thường như vậy, chúng luôn luôn đến đúng giờ mỗi khi đến bữa, để lại thức ăn rồi mau chóng rời đi, một lời cũng không nói với cậu. Trác Kỳ bắt đầu nghi ngờ, những kẻ đó là đang cầm chân cậu ở đây chứ thật sự không phải muốn dùng cậu để đổi vàng, nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ không căn cứ, làm vậy thì có lợi ích gì chứ? Lát nữa bọn chúng sẽ tới giao thức ăn, Trác Kỳ cảm thấy trong người có chút khó chịu nên muốn dùng khăn lau người một chút, cậu đứng trước giường cởi y phục của mình ra, mỗi ngày đều được thay một bộ, dù không đẹp nhưng ích nhất vẫn có y phục để thay , không phải mặc lại đồ cũ. Vừa cởi hết ra thì có tiếng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trác Kỳ đang chỉ mặc mỗi quần không mặc áo, hắn giật mình đến suýt rơi hết bát đĩa xuống đất.
- Ngươi.. làm ơn tự trọng một chút đi!
- Ngươi đang bày bộ dạng gì? Là nam nhân với nhau, ta tại sao phải tự trọng ?
Hắn nghe lời cậu nói liền trấn tĩnh, nhưng vẫn không dám đối mắt nhìn Trác Kỳ, nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn rồi rời khỏi phòng. Trác Kỳ nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc hắn bị gì vậy? Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của mình ở trước gương, cậu đưa tay lên mân môi cười khẽ.. Hoá ra gương mặt của mình, vẫn có thể lợi dụng được.
Sau đó Trác Kỳ quyết định tiếp cận hắn, mỗi khi y tới. Cậu đều hỏi một câu đơn giản, nhưng hỏi gì y cũng im lặng, cuối cùng cũng chỉ có thể biết được. Y tên Phỉ Mạc, công việc bình thường là đem đồ ăn mỗi bữa và báo cáo lại có ăn hết hay không, chỉ là một tên sai vặt. Trác Kỳ luôn cố ý mỗi lần đều động tay mình lên y một cách vô thức, mỗi khi như vậy. Phỉ Mạc đều ngượng đỏ hết cả mặt, thêm nữa lại nhìn thấy nụ cười của Trác Kỳ khi trêu y, trong lòng lại thêm dao động, họ dần thân và trò chuyện nhiều hơn, nhưng Trác Kỳ lại không thể moi được thông tin gì từ y. Đến một ngày, Trác Kỳ nằm yên trên giường không cử động, Phỉ Mạc bước vào, gọi nhiều lần nhưng không thấy lên tiếng. Lo lắng hắn chạy tới thì nghe tiếng thở dốc..
- Trác Kỳ..?! Ngươi làm sao?
-  Đau.. trong người ta, có bệnh.. nó đang tái phát.. đau lắm. Phỉ Mạc.. Ta đau lắm.
Hắn sờ trán cậu, cảm thấy có chút nóng, Trác Kỳ cứ uỷ khuất ôm ghì lấy người y và cắn chặt răng mình, nói rằng đau đến không thể chịu được khiến Phỉ Mạc càng thêm lo lắng, Trác Kỳ bảo nếu tìm kỳ nham về nấu thành thuốc, cậu uống thì mới có thể giảm đau, y liền một mạch chạy ra ngoài, vào kinh thành tìm đến các lang y, hỏi mua kỳ nham mà không cần đến liều lượng hay sự nhắc nhở, cứ như vậy rồi trở về sơn trang nấu thuốc. Nhưng đường đi khá xa, dù phi ngựa nhanh nhất cũng một canh giờ. Hắn vì Trác Kỳ như vậy có lẽ là thật sự thương cậu rồi, dù rằng tất cả những gì xảy ra đều là đang diễn kịch. Trác Kỳ dùng nước trà nóng đổ ra tấm khăn rồi đặt lên trán ủ nóng, bệnh cũng là giả đau. Không ngờ y dễ mắc bẫy như vậy, bây giờ Trác Kỳ chỉ đợi Phỉ Mạc đem chén thuốc đó vào phòng thôi.
- Trác Kỳ, ta đem đến rồi. Ta đem thuốc đến rồi, ngươi dùng đi.
Phỉ Mạc đẩy cửa bước vào, đến cạnh giường một tay đỡ Trác Kỳ dậy, tay còn lại nâng chén thuốc lên thổi nguội.
- Ngươi.. khi nãy hốt thuốc.. có hỏi đại phu cách dùng hay không?
- Ta.. Ta quên mất, khi nãy vì lo cho ngươi. Ta mua rồi liền rời đi mà không hỏi gì cả, không phải chỉ cần uống là được?
Trác Kỳ cười thầm trong bụng, như vậy thì tốt rồi.
- Thuốc này.. Ngươi mới là người uống, bệnh của ta đã rất lâu, thuốc dần kháng. Ta dù uống 10 chén cũng không bớt đau.. Nhưng nếu..
- Nhưng nếu làm sao? Ngươi đừng dừng như vậy chứ?
- Nhưng nếu ngươi uống, rồi cùng ta làm loại chuyện đó.. thì mới có thể..
Phỉ Mạc ngạc nhiên rồi lại bán tính bán nghi, chưa từng nghe có loại bệnh phải chữa như thế này. Biết lời mình vẫn chưa thiết phục.. Trác Kỳ dụi đầu vào lòng y, giọng uỷ khuất.
- Bình thường.. đều là hoàng thượng bồi thuốc giúp ta.. Nhưng hiện tại ta bị giam cầm ở đây, lại không thể tin tưởng một ai ngoài ngươi.. Phỉ Mạc.. ta đau lắm.
- Nhưng.. "loại chuyện đó" là gì ?
Trác Kỳ kéo cổ áo mình hơi lệch sang một bên, để hờ hững cho y nhìn thấy từ cổ đến bả vai mình, tay còn lại đưa lên che nửa gương mặt mình để giấu đi gò má đang dần ửng đỏ, ánh mắt cậu rơm rớp nước mắt rất câu dẫn.
- Là.. làm chuyện này.
Phỉ Mạc nghe xong nuốt ực xuống một cái, đó là dục hoả của mình, không do dự mà uống hết cả chén. Rồi chạm tay lên gương mặt Trác Kỳ như định hôn, nhưng lại bị cậu tránh né. Trác Kỳ đẩy y nằm xuống bên cạnh rồi leo lên người y ngồi, chợt phía dưới cảm nhận có vật rất nóng đang co giật, Trác Kỳ thở dài trong lòng, tên này hẳn nhịn vì cậu rất lâu rồi. Tội nghiệp thật, nghĩ rồi Trác Kỳ cởi hết đồ y ra, đến lượt bản thân mình, nhưng vừa cởi ra hết thì thuốc cũng ngấm, y ngủ sâu như chết. Trác Kỳ tát tát lay dậy mấy cái cũng không được, cậu phì cười. Vốn kỳ nham có tác dụng an thần, gây hôn mê. Phỉ Mạc vừa rồi uống nhiều vậy thì mau ngấm cũng đúng, và Trác Kỳ cởi đồ không phải là để phục vụ hắn. Mà là đổi y phục. Đồ mà bọn chúng chuẩn bị cho Trác Kỳ đương nhiên sẽ dễ nhận biết, nên cậu phải làm thế này, giả trang mà trốn đi. Vừa bước ra khỏi cửa và đóng lại, cậu phát hiện có hai tên canh gác ở cửa trước. Bọn chúng canh gác khá nghiêm ngặt, muốn lừa hết cũng khó nên cậu đi theo hướng khác, là ngõ sau. Bỗng dưng có ai đó choàng qua vai cậu.
- Phỉ Mạc, hắn ta thế nào rồi? Đã ổn chưa?
Trác Kỳ có chút lo lắng sợ bị phát hiện nhưng không thể hoảng, may là Phỉ Mạc luôn đội một cái nón trông như các tiểu nhị nên có thể kéo xuống che mặt một chút, Trác Kỳ đưa chén thuốc đã uống hết lên cho tên kia xem nhưng không nói gì.
-  À, uống hết rồi. Vậy chắc hắn cũng đang nghỉ ngơi rồi. Ngươi đi đi
Trác Kỳ thở phào, tiếp tục bước đi.
- Này! Đứng lại.
Trác Kỳ khựng người.
- Nhà bếp ở hướng này mà, ngươi đang đi đâu vậy ?
Trác Kỳ suýt bị doạ chết mất, cậu gật đầu ờ ờ rồi đổi hướng đi theo lời y nói. Nhưng may con đường này cùng đường ra hướng cửa chính.
- .. Trông hắn hôm nay có vẻ nhỏ hơn một chút nhỉ?
Nhưng y cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ nghĩ vậy rồi tiếp tục tuần tra. Trác Kỳ may mắn ra được khỏi sơn trang, cậu đi được khuất bóng liền thục mạng chạy. Cứ men theo con đường có hướng mặt trời mà chạy, vì kinh thành nằm ở phía Đông. Trong lòng thầm mong nếu có ai có thể giúp cậu thì tốt biết mấy, đi được một lúc lâu, Trác Kỳ nghe tiếng ngựa đang tới, cậu núp sau một tảng đá và quan sát, lỡ như nếu đó là lũ sơn tặc kia thì sao?
-  Phía trước có gì không? 
Có hai người đi hướng ngược lại với những người kia, đồng thanh trả lời "không có" rồi kẻ đang mặc đồ như quân lính triều đình, quay ngựa trở lại, một chốc sau có một đoàn người đi đến, dường như là hộ tống một ai đó rất quan trọng, người đó ngồi trong kiệu. Nên không thể biết là ai, nhưng nếu là người của triều đình. Thì chắc chắn có thể nhờ giúp đỡ, Trác Kỳ kéo mũ trên đầu xuống quăng đi, rồi chạy ra cầu cứu. Nhìn thấy Trác Kỳ đột ngột từ đâu xuất hiện, quân lính liền dùng binh khí khống chế cậu quỳ xuống.
- To gan, ngươi là ai mà lại dám... Ơ, ngươi là người luôn đi theo phụng sự hoàng thượng. Chi hậu quan?
Người đang hỏi cậu, y mặc tướng phục. Là hộ vệ của hoàng thượng, nên rất quen mặt Trác Kỳ.
- Ta đi theo quận chúa ra khỏi cung. Không may bị sơn tặc bắt. Ta có thể trốn thoát được nhưng chúng sắp đuổi đến đây.. mau.
Chưa nói dứt câu, chợt có đám người chạy tới. Đúng là nhắc tào tháo, tào tháo tới. Là bọn chúng đã phát hiện ra cậu trốn đi, nhưng xui thay, chúng vừa trông thấy cậu đang đứng cùng quân lính triều đình thì liền quay đầu bỏ chạy. Dù chạy được mấy bước cũng bị bắt lại, không hiểu còn cố chạy làm gì. Chỉ có năm, sáu mạng chạy đi tìm cậu, vẫn còn sót nhiều kẻ. Nhưng nhiêu đây là đã có thể tra khảo rồi
- Nói, rõ ràng theo những gì ta quan sát. Các ngươi không phải sơn tặc thật sự mà là giả trang, mục đích của các ngươi là giam giữ ta. Có đúng không?
Bọn chúng im lặng nhìn nhau với vẻ lo sợ bị trách phạt, nhưng thật sự là như vậy. Mưu kế họ bày ra cũng chỉ là để giữ Trác Kỳ. Chúng đồng loạt gật đầu
- Là ai sai khiến các ngươi làm điều đó?
- Là.. một vị thái giám.. trong hoàng cung.. đến sai ta bắt ngài, nhưng bọn ta không có ý xấu. Chỉ muốn giữ ngài đến vài ngày nữa sẽ thả đi. Thật sự không phải muốn hại ngài, đại nhân tha mạng. Đại nhân xin tha mạng
Bây giờ lại giở giọng cầu xin tha mạng, nhưng nếu không trả lời hết những điều cậu muốn biết thì cũng không yên thân, Trác Kỳ tự hỏi, nếu là thái giám.. thì chắc là người của hoàng cung. Nhưng trong cung biết bao nhiêu kẻ, làm sao biết được là ai?
- Tên thái giám đó trông như thế nào?
- Hắn đã có tuổi.. nói chuyện hơi ẻo lả.. À, đúng rồi. Đúng rồi, trên chân mày hắn có nốt ruồi đôi.
Thừa công công? Trác Kỳ suy nghĩ, hắn là người chỉ nghe lệnh hoàng thượng.
- Không thể nào.. nếu là hắn.. thì không phải. Chính là hoàng thượng muốn giữ ta khỏi hoàng cung? Nhưng là giữ ta khỏi cái gì chứ?
"Có lẽ, là giữ ngươi khỏi bổn cung."
Giọng nói của không phải của nam nhân, nhưng rất trầm và nội lực. Giống như chỉ tiếng nói cũng thể hiện được chức vị cao quý của bản thân, người bên trong kiệu bước ra, đồng loạt mọi người đều quỳ xuống thi lễ, gọi một tiếng" Thái Hậu" Trác Kỳ đơ người ra, đến vài giây sau mới nhận ra việc gì đang diễn ra. Cậu liền quỳ xuống theo họ
- Ngươi trở về rồi sao ?
Bây giờ trong đầu Trác Kỳ có rất nhiều chuyện không thể lý giải, rối đến đau cả đầu. Còn thêm cả chuyện vị thái hậu này nói chuyện như kiểu đã từng quen biết mình. Có nhầm lẫn gì hay sao ?
_____
Thái Hậu dẫn y đến gần một con sông, hai người tạm ngồi trò chuyện ở đó, binh lính thì quan sát xung quanh nhưng không đến gần để nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
- Thưa thái hậu nương nương.. thần..
- Tên của ngươi là gì ?
Thái Hậu không nhìn cậu, chỉ để lại một câu hỏi rồi nhìn mặt nước đang chuyển động. Trông người có vẻ không thích cậu lắm
- Hạ thần họ Hoàng, tên gọi là Trác Kỳ thưa thái hậu.
- Trác Kỳ, ngươi là người hầu theo sau hoàng thượng. Vậy, mối quan hệ giữa ngươi và ngài có phải chỉ đơn giản như vậy ?
- ...
Trác Kỳ trầm ngâm không biết nên nói ra hay không.
- Đừng giấu, bổn cung một lát sẽ quay lại Đài Trúc Sơn, sẽ không thể hại ngươi. Chỉ muốn biết rõ một chút
- Thần là người hoàng thượng rất quan tâm.
Thái Hậu nghe xong cũng không có biểu cảm gì khác, vẫn lạnh lùng như vậy, người chạm tay xuống mặt nước, lấy lên một ngụm nước.
- Nước đang ở trong tay ta, giống như tình cảm của hoàng thượng dành cho ngươi.
Ý của người nói, nước là tình cảm, nhưng tay người thì không thể giữ nước, nước cứ chen qua nhưng khe hở nhỏ nhất và rồi biến đi mất hết, không còn gì cả. Tình cảm của hoàng thượng dành cho cậu cũng như vậy, không hề có gì.
- Thái hậu, người một năm qua không ở đây, người không biết những chuyện giũa thần và hoàng thượng đã trải qua, phán đoán của người không có căn cứ.
Thái Hậu vẫn không thay đổi thái độ dù cho Trác Kỳ có lớn giọng bác bỏ, vẫn từ tốn như vậy. Người thở dài
- Ngươi nghe ta kể một câu chuyện đã từng xảy ra trước đây, sau đó tự mình kiểm chứng. Thì sẽ hiểu rõ..
.....
[ Là chuyện gì thì chương 28 sẽ hé lộ ]
.....
- Hoàng huynh ! Hoàng huynh.
Thất Tử chạy đến tiền triều, mặc cho quân lính có cản lại, vì bên trong hoàng thượng đang trò chuyện cùng thừa tướng, chuyện rất quan trọng không thể để ai vào. Hai hộ vệ cố gắng ngăn cản nhưng Thất Tử vẫn cứ gọi.
- Các ngươi, thả bổn quận chúa ra ! Hoàng huynh. Xin hãy nghe muội nói đi. Hoàng huynh!
Cánh cửa được mở ra, nhưng Tần Minh vẫn không rời khỏi ngai vàng. Ngài đang viết thánh chỉ nên rất cần sự yên lặng.
- Thất Tử, đừng làm ồn. Một lát nữa trẫm sẽ tìm muội. Bây giờ trẫm còn chuyện rất quan trọng, muội hồi cung đi.
- Trác Kỳ trở về rồi. Y về hoàng cung rồi!
Tần Minh thấy có chút kì lạ, hình như là sớm hơn hai ngày khi ngài dặn họ, nhưng cũng không ngoài khả năng Trác Kỳ có thể trốn được, y thông minh đến như vậy thế nào cũng tự tìm được cách thoát ra. Nhưng ngài cũng thật nhớ y, nếu gặp được cậu, chắc chắn sẽ hôn cậu đến khi môi cậu sưng tấy cũng không buông. Hoàng thượng gật nhẹ đầu như đã nghe, rồi định ra lệnh cho hộ vệ đưa Thất Tử về cung thì..
- Nhưng.. y về cùng những người HỘ TỐNG MẪU HẬU !
"Cạch, cạch"
Tiếng bút rơi va chạm xuống đất rồi lăn trên mặt đất.. Hoàng thượng nghiến răng, gầm khẽ một tiếng giận dữ đập mạnh lên bàn khiến mọi thứ đang đặt ở đó đổ vỡ.
- Khốn kiếp!
Rồi ngài nhanh chóng rời khỏi tiền triều, tất cả những người xung quanh hiện tại.. không một ai dám nói gì, kể cả thừa tướng đang cùng ngài bàn chính sự, cũng không dám cản ngài lại dù cho việc đó có quan trọng thế nào đi chăng nữa ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.