Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 56: Sự Thật.



Trác Kỳ không phải đã từ bỏ, nhưng dù có cố gắng quay về Đông Hoàng thì cũng được gì? Khắc Hoàng đã lường trước điều này nên lập một tấm vải vàng thêu chữ đỏ. Không thể nào có thể xé rách đơn giản hoặc thiêu đốt, vì vậy nên những gì được ghi phải thật sự quan trọng. Bên trong đề cập, dù là bất cứ việc gì, vương hậu tuyệt đối không đến Đông Hoàng nửa bước. Nếu có đến, phải lập tức được hộ tống trở về, làm nghịch ý sẽ xảy ra chiến tranh. Cả hai đều là đế quốc hùng mạnh, xung đột mà xảy ra sẽ dẫn đến nơi nơi đều có bụi lửa và xác người chất thành núi. Tần Minh là đấng chí tôn, đương nhiên phải đặt tính mạng thần dân làm trọng. Không thể vì một người mà mất cả giang sơn.
Ngài đương nhiên.. đã chấp thuận. Nên Trác Kỳ không còn trở về được nữa.
Thời gian dần trôi, đến mức tóc cậu đã ngang qua hông không còn nhớ được ngày mình ở đây đã bao lâu. Nếu Khắc Hoàng rời khỏi, sẽ chỉ có bóng tối bầu bạn cùng cậu, cung nữ hầu hạ chỉ tuân lệnh nếu cậu cần gì đó, ngoài ra nửa lời cũng không hé. Không gian tịch mịch đến cô độc, Trác Kỳ đặt tấm gương trước mặt, Khắc Hoàng từ phía sau dịu dàng dùng lược ngọc chải tóc cho cậu, dù cậu không có biểu hiện cảm xúc gì, như một con rối mà Khắc Hoàng giữ. Nhưng trong đầu ngài vẫn luôn huyễn hoặc đó là Gia Ly mà ngài từng yêu thương. Ngày ngày đều nuông chiều cậu không thay đổi.
- Gia Ly, đoán xem. Trẫm đem gì đến cho em ?
- ...?
Trác Kỳ không nói gì, chỉ quay lại nhìn ngài. Khi cậu vừa quay lại, Khắc Hoàng ngay lập tức phủ lên môi cậu một cái hôn. Khẽ ôm cậu vào lòng nâng niu yêu thương, vừa vuốt ve lưng cậu vừa nói.
- Loại quả được cống nạp mà em thích, lúc trước luôn nài nỉ ta tìm, bây giờ đã tìm được rồi.
Cậu hạ tầm mắt nhìn xuống hướng tay ngài đem ra một đĩa hoa quả. Trên đó có nho đen, bỗng có gì đó từ trong tiềm thức hiện về. Đông Hoàng từng thử trồng một loại quả lạ. Nếu trồng được, thì có thể giúp ích được rất nhiều.
[ Chương 16 có nhắc đến nếu các bạn quên ]
"Có ngọt không?"
Giọng nói ngọt ngào và đầy ấm áp của một người chợt chảy qua dòng hồi ức. Nước mắt cậu rơm rớp, Khắc Hoàng đút cậu ăn một quả. Mỗi lần cậu nhai mắt đều nheo lại ép nước mắt trượt xuống cằm.
- Có ngọt không?
- Có..ngọt lắm..rất ngọt.
Ngài không hề để tâm cậu vì gì mà khóc, ngài hé môi. Đầu lưỡi ấm áp lướt qua giọt nước ở khoé mắt cậu.
Cứ như vậy đến khi ngài phải rời đi. Vì Trác Kỳ ngoan ngoãn nên Khắc Hoàng đã cởi trói cho cậu, chứ không mãi giam giữ như trước. Nhưng mà bảy ngày cởi dây trói một lần. Trác Kỳ có thể đi xung quanh dạo, sau hai canh giờ phải trở về Tư An Điện, quân lính theo sau cậu rất gắt gao. Nếu có vô tình gặp Mục Linh trên đường, cậu sẽ như không hề quen biết mà lướt qua. Mục Linh dù có cố bắt chuyện cũng không được..
- Khởi bẩm vương thượng. Lãnh chúa của Bạch Long Quốc cầu kiến.
- Ta hiện muốn trở về Tư An Điện, bảo hắn lui.
Mặc lệnh ngài, hắn ấp úng tiếp tục thưa.
- Muôn tâu.. tâu.. ngài ấy chỉ muốn gửi ngài một lời.
Thấy vẻ khó chịu trên gương mặt vương thượng, hắn càng run rẩy gấp bội. Nhưng đã lỡ nhận ngân lượng đút lót, nếu không thực hiện theo những lời Lãnh Chúa kia nói thì sẽ không được yên thân.
- Ngài ấy nói.."Đình Hinh Nhi" đến cầu kiến.
Tách trà sứ đang cầm trên tay, chợt rơi xuống đất vỡ ra từng mảnh. Khắc Hoàng có vẻ rất ngạc nhiên khi nghe được cái tên này. Lần đầu tiên, việc mà nghĩ rằng cả đời không một ai sẽ được chứng kiến là một Khắc Hoàng với vẻ mặt sợ sệt như thế. Thật sự tồn tại, từ lúc ngồi trên ngai vàng này. Mỗi thiên hạ sợ ngài chứ ngài không sợ thiên hạ. Vậy.. người này rốt cuộc có danh tính gì? Cánh cửa được phép mở ra.. Nhưng chỉ có vị lãnh chúa đó bước vào. Không theo kèm ai khác, không khí xung quanh khác hẳn.. Hắc tuyến nổi rõ trên trán Khắc Hoàng. Ngài cho những người khác lui ra, không một ai được ở lại ngoài ngài và hắn.
Cửa lại đóng một lần nữa.
Mục Linh dạo gần đây rất cố gắng gặp Trác Kỳ, nhưng dù cố thế nào cũng không thể vì trong mắt cậu bây giờ chỉ dành căm ghét cho Mục Linh. Đến một ngày, cậu mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Trác Kỳ nhớ đến quyển sách của Mục Linh nằm trên bàn, như thể có thứ gì đó thôi thúc cậu mở ra đọc. Nhưng khi lật ra đều là trang giấy trắng, được vài ba trang khung cảnh thay đổi, cậu nhìn thấy Mục Linh bật khóc giữa căn phòng cũ đã từng ở. Tay ôm khư khư quyển sách vừa gào khóc rất thảm thương.. Sự tò mò dần chiếm hữu tâm trí cậu. Càng cố gắng lại gần thì càng giật mình tỉnh giấc. Cuối cùng, Trác Kỳ quyết định khi có cơ hội sẽ đến Điện thờ.
Khi bước đến, Trác Kỳ khá ngạc nhiên nơi thiêng liêng lộng lẫy nhất bây giờ như một nơi bị bỏ hoang, hoa cỏ héo úa. Mặt nước không bóng cá lại mọc rong rêu rất bẩn. Người theo hầu Mục Linh bây giờ cũng chỉ trên ngón tay. Mọi việc đều tự nàng lo, đúng là chỉ mang mác là thần nữ thì mọi chuyện sẽ khác ban đầu. Mục Linh hiện tại không ở đây, cậu cũng thừa cơ hội mà vào trong tìm kiếm thứ mình muốn.
Đã hơn một canh giờ trôi qua vẫn không tìm được gì ở đây. Trác Kỳ bắt đầu thấy nản, không rõ nếu Mục Linh có đem theo bên mình hay không. Ngồi gục trước tượng thần Themis đã bị nứt ra làm hai, cậu ngồi yên ngẫm nghĩ đến những nơi có khả năng giấu nhất. Rồi một cơn gió thổi thoáng qua, mặt nước trong hồ chuyển động như thể có mưa đang rơi. Trác Kỳ đến gần thì phát hiện ra có một ô đá có ký hiệu kì lạ, nó khác với những viên đá lót bình thường khác. Cậu ấn thử vào thì như có cơ quan chuyển động, đá dưới đấy hồ từ từ tách ra khiến nước đều bị hút chảy đi đâu hết. Nước càng lúc càng cạn có thể nhìn được bên dưới thì cậu phát hiện thứ mình đang tìm đang ở đó. Thật kì lạ.. loại sách này ở trong nước lâu như vậy giấy vẫn không tan rã. Cũng không có một chữ nào bên trong. Trác Kỳ tự hỏi thật sự không có chữ thì sao Mục Linh có thể đọc được? Cậu lật qua lại nhưng không có kết quả, thêm một lần gió nữa thổi mạnh khiến từng trang sách lật liên tục không điểm dừng. Đến khi gần hết quyển sách vẫn không có gì xảy ra.. Nhưng điều đáng nói nhất, tất cả những trang sách khác đều bị nước làm ướt. Riêng trang mà gió thổi đến lại khô .. chỉ một trang duy nhất trong quyển này là khô. Nhưng vẫn không có chữ hay gì cả.
Quân lính bước vào muốn đưa Trác Kỳ trở về Tư An Điện, cậu nhanh chóng xé trang giấy đó rồi đem theo bên mình. Đặt mọi thứ lại như cũ và ra lệnh cung nữ mau chóng đổ đầy nước vào hồ.
Nhưng dành bao nhiêu thời gian, ngẫm nghĩ mọi cách cũng không thể nhìn thấy chữ trên trang giấy. Đến khi Khắc Hoàng trở về thì cậu phải lên giường, giả vờ ngủ để không phải hầu hạ ngài. Nên không còn tâm trí gì để ý đến nó nữa. Vài canh giờ sau khi đang say giấc, trang giấy trên bàn bỗng phát sáng. Nhưng ánh sáng này chỉ thu hút mỗi Trác Kỳ thức dậy, còn Khắc Hoàng thì không, vì tò mò. Cậu tiến đến gần thì bỗng cơn mê chợt ập đến khiến cậu ngất ngang sau đó. Khi chỉ còn vài bước lại không thể chạm vào được. Cậu có một giấc mơ. Trên người mặc y phục hoa mẫu đơn diễm lệ, tay cầm phiến tròn thường các phi tần hay cầm. Nhưng không thể nhìn được dung mạo của chính mình ở đâu. Xung quanh đều là sương mù.. Khi Trác Kỳ đứng đây sương cũng đang dần tan đi. Khung cảnh quen thuộc trong tiềm thức hiện hữu.
- Đây là..Hồ Quảng Giang ở Đông Hoàng.
Một nơi quan trọng chỉ những người có quan phẩm cao quý mới được bước vào.
- Nàng đợi có lâu không?
Từ đằng xa, một nam thiếu phục trang chỉ hoàng thái tử mới có thể mặc. Y càng đến gần càng khiến cho tâm của Trác Kỳ nặng trĩu, đây chính là thời niên thiếu của Tần Minh khi y vẫn là Thái Tử. Trác Kỳ không thể mở miệng ra nói một lời nào, chỉ có thể lặng thinh nhìn ngài ôm chầm cậu vào lòng.
- Phụ hoàng đã chấp thuận ban hôn cho ta. Nàng từ bây giờ là thái tử phi, sau này nhất định sẽ là hoàng hậu.
Ngài cười dịu dàng và đơn thuần như một đứa trẻ được nhận thứ mình yêu thích, ngài hôn lên từng điểm trên gương mặt cậu. Mỗi một lời ngài nói đều kèm theo một lần hôn, điều này thật sự rất thân thuộc.
- Ta yêu nàng.. Bối An Lạc, của ta.
"Gia Ly, sao em lại nằm ở đây?"
Khắc Hoàng ôm cậu vào lòng và lay cậu tỉnh dậy. Trác Kỳ không nói gì, trong cậu vô cảm như một cái xác không hồn, cậu đưa tay ôm chầm lấy Khắc Hoàng, ngài cong môi cười từ từ bế cậu quay trở lại giường. Khi vừa đến thì..
- Gia Ly?
Trác Kỳ trở người đè Khắc Hoàng nằm dưới thân cậu, cơ thể mảnh khảnh xinh đẹp nhẹ nhàng ngồi lên nơi tư mật, biểu tình ngoan ngoãn chiều chuộng. Khắc Hoàng thở dài không hiểu vì sao cậu lại chủ động như vậy, mới vài canh trước còn bảo rằng rất đau, muốn nghỉ ngơi. Bây giờ lại đang liên tục cọ sát trên người ngài. Rốt cuộc là muốn gì?
- Vương thượng.. cầu xin ngài, một canh giờ. Chỉ một canh giờ nữa, ngày mai. Hãy để ta ra ngoài.
- Nói ta nghe lý do em lại muốn cầu xin thêm một canh giờ? Hôm nay em đã ra ngoài. - Khắc Hoàng trượt tay xuống vuốt ve đùi trong cậu, men dần đến hạ thân y nhẹ miết.
- Không thể đợi được.. xin ngài. Chỉ một canh giờ.
Nhìn thấy Trác Kỳ khẩn thiết cầu xin, còn tự nguyện dâng thân cho mình, ngài gật đầu thuận ý. Nhưng bàn tay ngài đã không dừng lại, chậm rãi đem y phục cậu cởi bỏ, Trác Kỳ càng run rẩy mỗi khi được chạm, khiến Khắc Hoàng càng thêm hưng phấn, phía dưới không lâu cũng phồng độn một mảng.. Trác Kỳ biết nếu không thuận theo ngài thì ngày mai sẽ không được rời khỏi.
- Việc này..
- Hm? Vương hậu ngoan ngoãn cầu xin như vậy, nhưng lại không thành tâm chút nào hay sao?
Ngài nhướng người hôn miết cổ cậu, từng dấu hôn rải đều trên yết hầu, rồi lại nhanh chóng đẩy cậu nằm lại xuống giường, tay nâng một bên chân đặt lên vai mình, cứ như vậy hướng đến bên dưới thô bạo tiến vào. Trác Kỳ siết chặt tay mình đưa lên che khoé mắt che đi gương mặt đang nức nở. Ngài khác với lúc trước rất nhiều, không còn trân trọng cậu như thể báu vật khi lên giường nữa. Cũng do Trác Kỳ cố gắng chống đối ngài không biết bao nhiêu lần, bên trong vẫn còn tinh dịch còn sót mới khiến ngài dễ dàng tiến vào như vậy. Nơi đó cũng dần trở thành của riêng ngài, mềm mại và nới lỏng đủ để không cần phải khuếch trương.
Ngài cúi xuống bắt lấy một bên hạt nhũ hồng hào khẽ day cắn. Bên còn lại dùng ngón trỏ đè miết vuốt ve. Trác Kỳ bị kích thích mà khiến bên trong càng co thắt lại.
- Nào.. lỗ nhỏ, nới lỏng một chút. Trẫm không rút ra nên không cần giữ chặt như vậy.
Khắc Hoàng nhíu mày, mỗi một lời ngài nói lại đỉnh mạnh lên phía trên khiến cậu giật nảy người. Ngài nuốt khan dục vọng ngắm nhìn theo biểu tình ướt át của người dưới thân. Nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, liên tục rút ra đến gần hết rồi đâm nghiến đến tận gốc. Tinh dịch bên trong bị ép chèn khỏi miệng huyệt đang sưng đỏ.. chảy dọc xuống khe hở nhỏ.
- Haa..Không..aa.. không được. Không.. đừng bên trong..xin ngài..ư..
Dù nức nở cầu xin thế nào thì hai tay cậu đã bị ngài kiềm chặt xuống giường, cả đầu ngón tay cũng không thể cử động chứ đừng nói đến muốn đẩy y ra. Đến mức khi ngài đã thoả mãn rời tay ra liền có thể thấy dấu đỏ bầm in hẳn trên cổ tay của Trác Kỳ.
Sau đợt hoan ái, ngài lại trở về đối xử với cậu rất dịu dàng. Trác Kỳ nghiến răng chịu đựng.. chỉ vài canh giờ nữa. Cậu phải tìm ra điều mà mình nghi ngờ có phải là sự thật.
- Đúng là không thể kháng mệnh trời, không thể thay đổi. Dù cho người có quá đáng với số mệnh của con thế nào. Người vẫn muốn nó xảy ra?
Mục Linh gục đầu dưới chân tượng thần Themis, giờ mới có thể để ý. Bên dưới chân tượng có một chiếc hộp rỗng khá to, mở ra thì có một tượng vàng thờ cúng Nguyệt Lão. Hoá ra, Themis chỉ là biện cớ cho tiên tri của nàng, sự thật người mà Mục Linh thờ cúng chính là Nguyệt Lão. Quyển sách dưới chân nàng hiện rất nhiều chữ.. nhưng chỉ nàng đọc được. Những chuyện liên tiếp xảy ra đều được ghi trên sách..
- Người nói xem, có phải tội lỗi của con đều không thể dùng một đời để trả hết. Nên mới dẫn đến những cớ sự này? Nhưng cả đời này con không thể hiểu.. con đáng phải nhận?
Càng nói giọng nàng càng sầu thảm. Muốn khóc cũng không thể rơi nước mắt.
- Marry.
Tiếng vọng từ cửa đi vào. Chỉ mỗi một mình Trác Kỳ ở đó. Điệu bộ nghiêm túc này như thể sắp tra khảo hành quyết nàng.
- Đã lâu lắm rồi tôi mới nghe được cái tên này, cậu..
Chưa dứt lời, Trác Kỳ nhanh chóng đến trước mặt Mục Linh. Dứt khoát hạ tay tát nàng một bạt, từ nhỏ đến lớn. Từ lúc biết Trác Kỳ đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu dám xuống tay với nàng. Cả nghĩ còn không dám nghĩ đến.. Cái vết đỏ hồng hiện lên gò má, bỏng rát đau nhói nhưng không làm Mục Linh bận tâm.
- Một cái thôi đã đủ với cậu sao?
Nàng nhắm mắt như đợi trận, không chút oán trách Trác Kỳ mà chỉ biết oán mình, oán chính mình đến bây giờ bị cậu đánh thì mới tỉnh ngộ.
Trác Kỳ đưa tay định tiếp tục thì lại thấy Mục Linh cam chịu.. Cậu nghiến răng không thể đánh nàng tiếp dù rất căm hận.
- Khốn kiếp! Sao cô nhất định phải lừa gạt từ lần này đến lần khác? Muốn tôi hạnh phúc nhưng lại cắt đứt lương duyên tiền kiếp của tôi. Marry, tôi không phải thế thân của Bối An Lạc, đúng không?
Không khí bỗng trùng xuống cực lạnh lẽo. Mục Linh không dám đối mắt nhìn thẳng vào cậu mà trả lời.. Bỗng Trác Kỳ lớn giọng quát.
- VÌ TÔI CHÍNH LÀ BỐI AN LẠC.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.