Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia

Chương 27: 27: Thiên Lôi!




Phương Thượng vừa ngẩng đầu đã thấy ba người đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng quắc, vội vàng cười ha ha nói:
“Ăn đi! Nhìn ta làm gì chứ?”
“Thiên lôi! Thiên lôi!”
Lý Nguyên Chiếu kích động kêu lên.

“Làm gì có thiên lôi gì! Chuyện quỷ thần như thế sao có thể tin được, mọi người ăn cơm đi! Ăn cơm xong, bổn quan đích thân mang Lý công tử đi du lãm phong cảnh huyện Đào Nguyên tai”
Mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung, nhưng tâm trạng Phương Thượng lại hơi nặng nề.

Lão Lý đáng chết này! Không nhắc đến chuyện này bổn thiếu gia còn không phiền lòng thế đâu!
Bổn thiếu gia vừa tới đã con mẹ nó đi cứu nạn! Vất vả lắm mới sống được hai năm yên ổn, chẳng lẽ còn phải cứu nạn tiếp hay sao?
Trong mắt Cảnh đế có chút nghiền ngẫm, ông nhìn Phương Thượng thật sâu rồi cúi đầu ăn cơm.

Nhất thời, bàn cơm lại rơi vào yên lặng, không ai nói chuyện nữa.


Ăn cơm xong, bốn người đi ra khỏi Khánh Xương lâu, đều ăn ý không nhắc lại chuyện chặn nước Kiến Giang nữa.

Thấy bầu không khí yên tĩnh quá, Phương Thượng cười nói: “Lần trước các vị tới chỉ ngắn ngủi mấy ngày cưỡi ngựa xem hoa.


“Hôm nay bổn quan đang rảnh rỗi, được dịp quý công tử cũng ở đây, bổn quan định đích thân mang ba vị đi thăm thú huyện Đào Nguyên.


“Nếu các vị thích đồ gì đó muốn mua, nói không chừng còn có thể phát hiện cơ hội làm ăn nữa”
Cảnh đế đè tâm sự xuống, tò mò hỏi: “Phương huyện lệnh, Lý mỗ có hai chuyện không rõ, xin Phương huyện lệnh giải thích”
“Mời nói.


“Một, vì sao huyện Đào Nguyên có cơ hội kiếm tiền như thế mà không giữ lại, nhất định phải giao cho Lý mỗ.



“Hai, Lý mỗ xem cả nước rồi, chưa bao giờ thấy quan địa phương nào có thể đối đãi khách khí với thương nhân như: Phương huyện lệnh đây.

Vì sao như vậy?”
Thật ra Cảnh đế đã muốn hỏi hai chuyện này từ lần trước rồi, nhưng bận tới bận lui nên không để ý.

Thời cục này, thương nhân là nghề hèn hạ, không ai coi trọng, thái độ của Phương Thượng rất hiếm thấy, còn không có chút ngang ngược nào cả.

“Ha hai Lão Lý thật tinh mắt! Vì bổn qua người người nhiệt tình mà!”
Cảnh đế: “! ”
Đúng là mèo khen mèo dài đuôi! Quách Thiên Dưỡng bĩu môi khinh thường.

Phương Thượng nói tiếp:
“Nguyên nhân ta giao cho ngươi không có gì khác, hoàn toàn là vì bách tính huyện Đào Nguyên có quá ít người đi học, trong huyện thì bổn quan còn kiểm soát được, đi đến vùng khác chỉ sợ bị bät nạt chẳng còn lại gì!”
“Thứ hai, tầm quan trọng của thương nhân hoàn toàn không kém sĩ nông công, chắc lão Lý cũng biết đạo lý này!”
“Wí dụ, gạo trong tay nông dân thì chỉ đáng giá mấy văn tiền, nhưng nếu bắt chước bổn huyện ủ thành rượu Đào Hoa Phiến thì giá trị sẽ tăng lên trăm lần!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.