Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia

Chương 6: 6: Ai Trong Công Đường Muốn Cáo Trạng Bổn Quan




Trương Lão Lục quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, nghe thấy tiếng mọi người xung quanh nên ngày càng khóc dữ dội hơn.
Sau đó đột nhiên nghe được tiếng hò reo của bách tính nên vội vàng ngẩng đầu lên.
Ông ta thấy Phương Thượng đã ngồi phía sau Công án rồi, vẻ mặt Trương Lão Lục vui mừng, sau đó vội vàng cúi đầu tiếp
tục khóc sướt mướt nói:
“Đại nhân! Thảo dân bị oan! Hôm nay thảo dân muốn kiện Huyện...!Huyện Nha...”
Không đợi ông ta nói xong, mũi của Phương Thượng đã nghiêng qua bên rồi.
Kiện Huyện Nha sao? Chỉ dựa vào một mình ông ta!
Mấy ngày nay không quản giáo đám điêu dân này, nên bây giờ dám cưỡi lên đầu thiếu gia ta mà phóng uế sao?
Hắn đập mạnh Kinh đường mộc xuống bàn: “Này, ai trong công đường muốn cáo trạng bổn quan!”
Bách tính vây xem cười phá lên.
“Bộp! Bộp! Bộp!” Hản gõ Kinh đường mộc mấy lần liên tiếp.

“Yên lặng! Yên lặng! Nếu có ai còn gây ồn ào nữa, thì kéo
chúng vào đánh trước mười hèo!”
Công đường hoàn toàn yên lặng, một số trẻ em vây xem thì bị người lớn bịt miệng lại.
Cảnh Đế cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này, trong lòng ông tràn đầy thất vọng.
Đây chính là Huyện Lệnh Đào Nguyên sao? Sao nhìn hẳn giống như một hôn quan vậy! Đứng cũng không giống đứng, ngồi cũng không giống ngồi!
Vả lại hắn còn có dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ, người như.

vậy mà lại có danh tiếng cao như vậy sao!
Quách Thiên Dưỡng ghé vào tai ông nói nhỏ “Bệ hạ, người xem người này quả thực là ngang ngược vô lý.”

“Câm miệng! Tiếp tục xem đi!”
Trương Lão Lục quỳ xuống, lúng ta lúng túng nói: “Thảo dân tên là Trương Lão Lục, ta không có kiện ngài, ta muốn kiện sai dịch Lỗ Pháp của Huyện Nha!”
Phương Thượng đỏ bừng mặt: “Được rồi, được rồi! Lần sau nói chuyện đừng thở hổn hển nữa”
“Nói đi! Ngươi muốn kiện Lỗ Pháp chuyện gì?
“Bẩm lão gia, tiếu nhân mở một tửu đi3m ở Thành Bắc, Lỗ Pháp nhiều lần ăn cơm mà không trả tiền, còn đập vỡ của ta hai vò rượu ngon, người hòa giải đã nhiều lần tìm hẳn ta nhưng hắn ta vẫn không chịu trả tiền!”
“Hản ta nợ ta tổng cộng mười bảy lượng hai hào! Đến nay hắn ta vẫn chưa trả, tiểu nhân không biết làm sao mới tới làm phiền lão gia”
Thần sắc của Phương Thượng dịu lại, chuyện này chỉ to bằng hạt đậu xanh thôi, miễn là không có án mạng thì không Sao cả.
Người đứng cạnh Trương Lão Lục là Lỗ Pháp, Phương Thượng chắc chẳn biết hẳn ta.
Ngay sau đó hắn nghiêm nghị nói: “Lỗ Pháp! Có phải ngươi nợ tiền mà không trả không?”
Nhìn thấy Phương Chính tức giận, hẳn ta tự biết giấu diếm cũng vô ích, Lỗ Pháp quỳ phịch xuống khóc lóc kể lể: “Lão gial Ta thực sự không có tiền, hôm đó ta đập vỡ rượu của Trương Lão Lục cũng là do ta uống quá nhiều nên tâm trạng không tốt mà thôi.”
“Không phải ta cố ý tránh mặt ông ta.

Bây giờ ta còn còn nợ sòng bài mười lạng bạc nữa.”
Khi nghe hắn ta nói xong, Phương Thượng đã thực sự tức giận, cười khẩy nói: “Hay cho một Lỗ Pháp, ngươi nên có tên là Nhục Pháp mới đúng! Bổn quan đã nhiều lần nhắc nhở các ngươi là người của Quan Phủ là không được phép vào sòng bạc, không được phép quấy rối bách tính.

Những lời của ta nói, ngay cả một câu ngươi cũng không nghe lọt tai sao.”
“Người đâu! Đánh hẳn ta hai mươi hèo lớn!”
Không đợi Sai Nha hai bên kịp tiến lên thì Lỗ Pháp đã nghiến răng, sau đó hắn ta vén áo lên rồi cắn chặt, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.
“Bịch! Bịch! BịchI...”
Sau khi bị đánh hai mươi hèo lớn, mông của Lỗ Pháp đã bê bết máu.
Hắn ta yếu ớt mở miệng: “Lão gia, tiểu nhân biết sai rồi.” Cảnh Đế ngạc nhiên nhìn một màn này.

Uy danh của Huyện Lệnh này rõ ràng đã cao đến cực điểm! Bị cáo lại không có một chút ý định phản kháng.
Hơn nữa pháp lệnh rất nghiêm minh, đây là lần đầu tiên ông thấy một vụ án bị xét xử như thế này!
Quách Thiên Dưỡng cũng cảm thấy hoang mang, trong lòng nghỉ hoặc, hiếm thấy con cháu nào của hẳn ta lại nghe lời như vậy, Huyện Lệnh này thật sự có bản lĩnh, hắn ta nhất định phải học tập chăm chỉ!
Thấy hành quyết đã hoàn tất, Phương Thượng thản nhiên nói: “Niệm tình ngươi lần đầu phạm tội, tiền lương tháng này sẽ giảm một nửa, phạt quét đường ba tháng rồi quay lại.”
“Nếu ngươi tái phạm, lập tức bị đuổi ra khỏi huyện Đào.

Nguyên!”
Một nụ cười hiện lên trên đôi môi nhợt nhạt của Lỗ Pháp: “Cảm ơn lão gia đã khoan thứ.”
“Người đâu! Đưa hắn ta đến Y Quán!”
Trương Lão Lục nhìn thấy tình trạng bi thảm cả hắn ta, trong lòng cũng có chút áy náy.
Mọi người tuy đã ầm ï đến mức rạn nứt tình cảm, nhưng huyện Đào Nguyên chỉ lớn như vậy, cũng có thể coi là một nửa hàng xóm láng giềng.
Không đến mức đó chứ! Nhìn hẳn ta bị đánh tàn nhẫn như vậy, điều mấu chốt là ông ta không thể lấy lại tiền của mình nữal
Thế nên ông ta cà lăm nói: “Lão gia...!Tiền của ta...”
Phương Thượng bất đắc dĩ nhún vai: “Như ngươi thấy, hắn ta không có tiền.”
“Hả?” Trương Lão Lục không nói nên lời.
Ông ta đã đắc tội với người khác, nhưng tiền vẫn chưa lấy về, lần này trả giá quá nhiều rồi.
Cõi lòng Trương Lão Lục tan nát, bắt đầu hành động như
người cha đã khuất của mình.
Phương Thượng nheo mắt lại, thở dài một hơi nói: “Nhưng bổn quan cũng không thể để người tốt chịu thiệt được.”
“Như thế này đi, Tửu đi3m của ngươi tên là gì, tối nay ta đến tiệm của các ngươi tự phạt ba ly, cứ như vậy đi.


Bãi đường!”
“Tên là Lão Lục Phạn Trang ạ!” Trương Lão Lục vui mừng khôn xiết, quỳ lạy ba lần liên tiếp: “Đa tạ lão gia! Đa tạ lão gia!”
Nói xong ông ta chạy như bay ra khỏi công đường.

“Uy-~~vũ~~"
Trước khi rời đi, Phương Thượng liếc nhìn hai người Cảnh Đế ở ngoài công đường.
Mặc dù huyện Đào Nguyên có nhiều người, nhưng hắn ở đây đã nhiều năm, về cơ bản thì hẳn đều có thể nhớ mặt.
Các thương nhân trước đây đã xây dựng nên đội ngũ nhân viên cố định, vê cơ bản không có người lạ đến huyện Đào.

Nguyên.

Hai người này chắc chăn là thương nhân ở nơi khác.

mới đến.
Đám đông dần dần giải tán.
Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng đứng đó, hoàn toàn không nói nên lời.
Đã kết thúc rồi sao? Chuyện gì thế nào? Không thể hiểu được! Vụ án này được giải quyết mà không dựa theo bất kỳ quy tắc nào, người ở huyện Đào Nguyên đều không bình thường ư!
Quách Thiên Dưỡng gãi đầu suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối gì, hẳn ta hoang mang nói: “Lão gia, nô tỳ lại cảm thấy mọi thứ ở đây đều có gì đó quỷ dị!”
“Chi băng chúng ta đến gặp trực tiếp Huyện Lệnh rồi thẳng thẳng hỏi đi?”
Cảnh Đế cúi đầu suy tư: “Không vội, tạm thời cứ xem đã.

Không phải hẳn nói tối nay hắn đến Lão Lục Phạn Trang uống rượu sao? Chúng ta cũng đến đó!”
Hai người rời khỏi Nha Môn, lại đi loanh quanh trên đường phố một lúc.
Cảnh Đế thấy có quá nhiều thứ, ông sợ bỏ sót nên ra lệnh cho Quách Thiên Dưỡng lấy giấy bút ra lại ven đường ghi chép lại.
Bất tri bất giác, đã đến giờ Dậu rồi.

Hai người cũng vừa vặn đi đến Thành Bắc, bắt đầu hỏi thăm về Lão Lục Phạn Trang.
Sau khi được người trên đường chỉ dẫn thì hai người không mất nhiều công sức để tìm thấy nó.
Lúc này vẫn chưa đón khách, nhưng trước cửa Lão Lục Phạn Trang đã có rất nhiều người, rõ ràng là nhiều hơn những quán khác.
Cảnh Đế ngẩng đầu nhìn, bất chợt không nói nên lời.
Tâng hai của quán ăn có treo một tấm biểu ngữ màu đỏ khổng lồ.
[Kính cẩn nghênh tiếp huyện Thái gia quá bộ đến bản đi3m thưởng thức món ăn mới: Gà hầm đương quy]
“Hóa ra là như vậy, Huyện Lệnh này đến đây để giúp Trương Lão Lục thu hút khách khứa.”
Cảnh Đế rất thông minh, nên ông đã nhanh chóng nhận ra được chuyện này.
Nhưng Quách Thiên Dưỡng lại bắt đầu thì thầm vào tai ông: "Bệ hạ, hành vi của người này thật vô liêm sỉ, quan thương sao có thể thông đồng với chủ quán được!”
Trong lòng Cảnh Đế cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Việc Quan Phủ và thương giả dân gian thông đồng với nhau thực sự là không có thể thống gì và còn mất đi lễ pháp nữa.
“Đi, chúng ta đi xem một chút trước.”
Lúc này Phương Thượng còn chưa đến.

Hai người trực tiếp lên tầng hai, tìm một chỗ ngồi ở bên cầu thang, gọi hai phần đồ nhằm rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Không lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng huyên náo.

Phương Thượng được đám người Trương Bưu, Tiểu Đào vây chặt đưa lên tầng hai, hãn thoáng thấy Cảnh Đế đang ngồi ở chân cầu thang.

Sau đó hắn lướt qua hai người họ và ngồi vào bàn trung tâm.

Trương Lão Lục tha thiết nói: “Huyện Thái Gia, rượu và thức ăn đã sớm chuẩn bị cho ngài rồi, bây giờ dọn lên được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.