Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 1: 1: Huyền Huyễn Thế Giới May Mắn Ta Không Phải Nhân Vật Phản Diện




Lục Mộng Cơ , bởi vì chết mà xuyên qua huyền huyễn thế giới, Thế Giới này được gọi là Tiêu Dao giới.
May mắn hắn xuyên không, chỉ là một gia tộc buôn bán nhỏ bé.
Khi xuyên qua hắn chưa chào đời, vẫn nằm ở trong bụng mẹ.
Sau vài tháng, hắn cũng sinh ra.
Vừa chào đời hắn nhìn, thấy cha mẹ mình đã già.

Bởi vì cha mẹ hắn không thể tu luyện.
Nên năm lên 10 cha mẹ hắn mất, hắn cũng chỉ có tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh cảnh.
Như vậy cũng được tính là thiên kiêu, hắn từng gọi hệ thống nhưng không có, ai xuyên qua cũng có hệ thống còn hắn thì không.
Ngồi trước mộ cha mẹ, hắn cũng cười cười nói: “Cha mẹ con sẽ lo cho muội muội được an toàn.”
Cũng tại năm hắn lên 5, cha mẹ hắn lại sinh ra thêm một đứa bé gái.

Được đặt tên là Lục Tiêu Dao!
Đang ngồi nói vậy Tiêu Dao bước đến: “Ca ca đừng buồn cha mẹ mất sẽ ủng hộ chúng ta mà, ca ca đừng lo lắng muội cũng giống như ca ca là thiên kiêu mà!”
“Giờ muội cũng là cảnh giới Nguyên Khí rồi mà.”
Hắn biết cả hai huynh muội bọn hắn, đều là thiên kiêu.

Nhưng dễ bị thiên mệnh chi tử dẫm lên.
“Muội muội đừng kiêu ngạo, tuy chúng ta là thiên kiêu nhưng có một thiên kiêu được.

Thiên đạo ba ba bảo hộ, hay là có hệ thống.

Hoặc là có một sợi tàn hồn của một vị tuyệt thế cao thủ nào đó!”
“Hoặc tự nhiên có một đứa chết, đột nhiên bật dậy.

Là cao nhân chiếm thân xác, muội muội nên tránh ra.”
“Đây toàn là những nhân vật chính, không bao giờ chết!”
“Với lại được buff sức mạnh khiêu chiến vượt cấp.”

“Nên chúng ta chỉ là vai phụ không dính tới liền tốt.”
“Ca ca ta hiểu rõ!” Lục Tiêu Dao gật đầu, những lời ca ca nói nàng đều nghe hết.

Bởi vì ca ca nàng luôn thương yêu nàng nhất, và nàng cũng là một yandere yêu mỗi mình ca ca.
Nếu hắn mà nghe được việc này chắc chắn, sẽ sốc.
Sau khi hắn rời khỏi trước mộ cha mẹ, hắn quay về lục gia.
Sau khi cha mẹ chết, gia tộc của hắn 100 người cũng rời đi.

Để lại 2 huynh muội bọn hắn!
Hai huynh muội bọn hắn, vì còn tiền cha mẹ để lại.

Nên có thể sống tới 50 năm tiêu xài.
Bước vào trong nhà, hắn ngồi xuống nói với Tiêu Dao.
“Muội Muội chúng ta có nên gia nhập tông môn nào đó không?”
“Bởi vì chúng ta sống quá nhàm chán rồi đi.”
“Ca ca được, nhưng khi gia nhập tông môn ta cũng muốn sống cùng ca ca.”
Nàng e thẹn nói với ca ca của mình, nàng không cần cái gì hết.
“Được rồi vậy mai chúng ta đi, gia nhập tông môn!”
“Bên cạnh thành chúng ta ở, có một tông môn, tên Ngọc Thanh Tông!”
“Chúng ta gia nhập tông môn đó đi, ngày mai cũng là ngày tông môn đó chiêu mộ đệ tử!”
“Chúng ta cũng tham gia đi!”
Tiêu Dao gật đầu nói: “Vâng ca ca.
Việc nhà luôn để cho Mộng Cơ làm, còn việc nấu cơm sẽ để cho Tiêu Dao.
Nên hai người cũng không, ép buộc nhau 2 người giống rất hòa thuận.
Còn Lục Mộng Cơ bởi vì kiếp trước, hắn có em trai mà có cái gì là khóc.

Nên hắn không thích em trai thích em gái ngoan ngoãn nghe lời.
Sáng sớm hôm sau, hai người liền chuẩn bị đồ tất yếu.
Hai người liền bước đến trước đại điện, thắm hương quỳ xuống nói với 2 tấm bia gỗ.
Có gắc tên cha Lục Ngạn, mẹ Lý Băng, 2 tấm bia gỗ được khắc trên đó và đằng sau nhiều tên của, các vị lão tổ tông.
“Cha mẹ nay con dẫn muội muội, đi vào tông môn.

Mong cha mẹ phù hộ cho chúng con, không gặp nhân vật chính.”
Mộng Cơ nói như vậy, là nói thật lòng.

Bởi vì hắn không muốn gặp nhân vật chính!
Hắn muốn cưới vợ sinh con, có một cuộc sống bình thường.

Nhưng mà hắn muốn có 2 vợ!
Sau khi nói xong, hắn liền bước đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa sút lung tung nói: “Haizz không có điện thoại chơi chán quá, vẫn muốn có điện thoại.”
Vừa đi vừa nói, Mộng Cơ bước ra cửa đứng đợi Tiêu Dao.
Đứng cạnh cửa hắn vừa ngắm nhìn trời, vừa hát rong!
Ở trong đại điện, Tiêu Dao nói với Cha mẹ nàng rằng: “Cha mẹ mong hai người phù hộ cho chúng con, lớn lên sẽ kết hôn sinh con nối nghiệm cha mẹ!”
“Mong ca ca không gặp phải, người nào mà ca ca mến mộ.

Rồi đợi ta lớn ta sẽ cưới ca ca!”
Nếu mà Mộng Cơ nghe cái này, sẽ hộc ra máu mất.

Nhưng may mắn hắn đang đợi ở ngoài!
Những điều nãy hắn nói, đều bị Tiêu Dao nghe hết.

Nàng có công pháp, có thể biết người khác đang suy nghĩ cái gì.
Nên nàng hay dùng công pháp vào ca ca, cũng để tăng tính công pháp thành viên mãn!
Lưu ý nhỏ: Công pháp được chia làm 4 giai Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.
Cảnh giới tu luyện công pháp được chia làm: Nhập môn, tiểu thành, đại thành, và viên mãn.
Mà nàng, bây giờ đã là viên mãn, cho nên chi cần nhìn vào đối phương.
Là có thể đọc ý nghĩ của đối phương.

Có thể cùng cảnh giới chứ không có cảnh giới cao hơn!
Nhưng ca ca nàng, khác cho dù ca ca cảnh giới cao hơn.

Ca ca vẫn không có dấu hiệu làm hại nàng, nên nàng có thể đọc suy nghĩ của ca ca!
Nhàng nhất quyết, không để ca ca có người thầm mến.
Sau khi nói xong những lời đó, nàng đứng dậy rời đi phòng đóng cửa lại.
“Mong cha mẹ ủng hộ tụi con!”nàng nói trong lòng.

Nên không ai biết!
Bên cạnh là những cây, mà nàng cùng ca ca trồng.
Nàng bước ra đến cổng chính và nói: “Ca ca chúng ta đi thôi, ta cũng muốn mua ít kẹo hồ lô rồi khởi hành!”
Mộng Cơ nhổ cái cây, đang gặm trong miệng ra: “Ta mua cho muội ăn!”
Tiêu Dao bước đến cầm tay hắn, cười cười nói!
“Vẫn là ca ca tốt nhất.”
Hai người liền bước ra của nhà, đi đến nơi bán kẹo hồ lô.
Mộng Cơ bước đến nói: “Ông chủ cho ta 5 cây kẹo hồ lô.”
Một vị thiếu niên gầy nói: “Đến đây đến đây!”
Hắn liền lấy trên cái cây đang cầm, gắn kéo hồ lô đưa cho Mộng Cơ.
“Của quý khách là 5 quan tiền.”
Mộng Cơ liền từ túi móc ra 5 quan tiền, đưa cho chủ hàng!
Rồi bước đến nơi mà Tiêu Dao đang đứng.
Cầm trên tay 5 cây kẹo hồ lô nói: “Đây cho muội!”
Nàng nhận lấy từ ca ca, rồi cùng ca ca bước ra khỏi thành trì!
Bởi vì hai người không gần xe ngựa, nên bước đi.
2 người có thể phi hành, nhưng muốn cảm nhận nơi mình từng sống.
Bước đi vào cánh rừng, đi qua cánh rừng này đi trên núi.

Sẽ là Ngọc Thanh Tông!
Hai người bước trên đường, đi quãng đường từ thành đến rừng không gặp bất cứ đều gì!

Nhưng gần đến tông môn, gặp ngay một thiếu nữ nhìn giống người bình thường.

Đang bị thương, Mộng Cơ liền tiến đến hỏi!
“Cô nương cô không sao chứ?”
Bởi vì nhìn thiếu nữ này cũng giống mình, 10 mấy tuổi nên hắn cũng hỏi là vậy!
“Ta đang bị thương mong thiếu hiệp cứu giúp.”
Nàng tên Lăng Cô, vừa mới giải quyết một tên.

Phế vật nhưng mà không ngờ tới, đằng sau hắn lại có một vị cảnh giới cao siêu!
Nên nàng đánh không lại liền bỏ chạy, tuy nàng vừa mới 11 tuổi nhưng kỹ năng ám sát.

Được học từ mẫu thân đã điêu luyện!
Nàng tưởng mình có thể giết được tên kia, nhưng không ngờ tới.

Nhiệm vụ thất bại!
Nhiệm vụ này cũng là do gia tộc đề ra, nhưng không ngờ tới!
Bây giờ nàng chắc chắn, đã bị loại bỏ khỏi gia tộc!
Nên không thể về chữa thương, chỉ nhờ người qua đường cứu giúp!
May mắn gặp ngay 2 người này, Mộng Cơ giúp nàng nằm xuống.

Rồi rời đi để cho Tiêu Dao giúp nàng chữa thương!
“Vị tỷ tỷ này, ta chữa thương cho ngươi rồi.

Ngươi có thể rời đi!”
[Helo mọi người lại là Khuynh Nhiễm đây, sau bao ngày off mình ra 1 tác phẩm mới.

Mong mọi người ủng hộ mình như sách cũ Thiên Mệnh Chi Tử Cũng Phải Thích Ta nha mọi người ]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.