- Tôi không không có xui xẻo tới mức nằm dưới đất của Lục thiếu anh đâu_ Cô nói còn giả bộ như sợ xui xẻo lùi ra sau giường tránh xa Lục Khải Chính. Làm Lục Khải chính ngây người trước hành động giả bộ của cô, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường vì nghĩ cô muốn làm mình chú ý.
- Hừ, cô đã nói vậy tôi cũng không chừa cho cô một một mảnh đất làm gì_ Lục Khải Chính lạnh lùng nói.
- Anh cứ chờ đó, sẽ có ngày Hoàng Mộc Hy Tử đồi lại tất cả những gì các người đã lấy và làm với tôi_ Cô đột nhiên trở nên lạnh lùng. Nhìn hẳn vào Lục Khải Chính mà nói. Còn Lục Khải Chính thì ngây người nhìn cô, bởi vì đôi mắt màu xanh thẵm cư nhiên nhìn vào không thấy đáy làm người ta bị cuốn vào không có lối thoát.
- Bây giờ....anh có thể đi rồi_ Cô nhìn Lục Khải Chính đang ngây người nói, làm Lục Khải Chính trở lại bình thường.
- Hừ, vậy tôi sẽ chống mắt lên xem Hoàng Mộc Hy Tử cô sẽ làm được trò trống gì_ Lục Khải Chính hừ lạnh nói. Song cũng quay lưng đi. Cùng lúc pa cô( tức ba của Hy Tử) vào, Lục Khải Chính thấy ông nhưng chỉ lướt qua không có sự tôn trọng của người nhỏ đối với người lớn.
- Cậu ta có làm gì con không?_ Pa cô trên tay là tờ giấy xuất viện bước vào hỏi cô.
- Dạ không, hắn ta không làm gì con cả_ Cô trở lại vui vẻ nói.
- Ừ, ta yên tâm rồi, con mau chuẩn bị đồ chúng ta về nhà_ Ông yên tâm nói.