Xuyên Không: Nông Gia Trù Nương Thích Làm Ruộng

Chương 5: 5: Ép Cha Nhường Công Việc




Tới giờ cơm chiều, Mục Vệ Dân đem chuyện này cùng người trong nhà nói.Mục lão cha:"Vệ Dân à, đây là chuyện tốt, có công việc này, cuộc sống của nhà chúng ta cũng có thể tốt hơn một chút."Mục lão thái:"Đúng vậy, nhưng là ngươi có thể đảm nhiệm sao? Nếu không để nhị ca ngươi đi thử xem sao? Hắn đầu óc thông minh, đã từng đọc sách mấy năm đâu."Nhị bá nương:"Đúng đúng đúng, Vệ Thanh đã từng đọc sách mấy năm đâu, năng lực học tập tốt."Nhị bá nương vội vàng nói tiếp, sợ chậm một chút là mất đi công việc này.Mục Hoà An:"Công việc là đại cữu tìm tới cha ta, lại không phải tìm cho nhị bá, dựa vào cái gì lại cho hắn."Nhị bá nương:"Ngươi đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy đâu? Chúng ta đều là người một nhà, ai đến này việc không phải đều giống nhau sao? Chỉ là để nhị bá ngươi đi tỷ lệ thành công khá cao."Nhị bá nương: "Lại nói, cha ngươi làm việc giỏi, nhị bá ngươi không giỏi giang bằng cha ngươi, để nhị bá ngươi đi, trong nhà ngoài nhà đều không chậm trễ."Nhị bá nương lớn tiếng ồn ào, còn nói đến hùng hồn đầy lý lẽ, làm giống như Vệ Dân cần mẫn chịu khó nhất định phải đem cơ hội nhường cho nam nhân của nàng vậy.Mục Vệ Thanh từ nhỏ liền ham ăn biếng làm, bởi vì hắn bị kẹp ở giữa, hắn biết nếu hắn không nỗ lực lấy lòng cha mẹ liền sẽ bị bỏ qua.Cho nên hắn mỗi ngày liền lấy các loại lời ngon tiếng ngọt dỗ giành lão thái thái cùng Mục lão cha.Mục Vệ Thanh:"Tam đệ, ngươi xem, nhị ca làm việc cũng không giỏi, ngươi lại đi trấn trên làm việc, kia trong nhà dựa một mình đại ca, rất mệt.


Ngươi để nhị ca đi xem sao, vạn nhất thành công, có thể nhiều thêm một phần thu nhập, công việc trong nhà cũng không chậm trễ.

Thế không phải là tốt nhất sao?"Mục Vệ Dân nghe bọn họ nói, cũng không tỏ thái độ, chỉ nhìn Mục lão cha.Mục Vệ Dân:"Cha, ngươi thấy thế nào?"Mục lão cha:"Ta cảm thấy phương pháp này cũng khá tốt, để nhị ca ngươi đi thử xem."Mục Vệ Dân trong mắt không giấu được thất vọng.Hắn chịu khó, cho nên hắn phải làm nhiều việc sao? Đến việc mà người nhà mẹ đẻ vợ tìm đến cũng phải giao ra?Có công việc nhẹ nhàng ai không muốn làm, nhị ca ham ăn biếng làm hắn không phải không biết, chỉ là miệng nhị ca hắn ngọt, hơn nữa thời điểm mục lão thái sinh hắn khó sinh, hắn trong lòng hổ thẹn, nghĩ rằng làm một chút cũng không có gì.Việc lần này là Điền đại ca nhờ người tìm cho hắn, không biết hao hết bao nhiêu tâm huyết, nếu là nhường đi, không biết Điền đại ca cùng tiểu Tuệ sẽ thất vọng đến thế nào.Mục Vệ Dân biết, hắn cần vì chính mình tiểu gia suy xét.Mục Vệ Dân:"Lần này ta chính mình đi."Mục Vệ Dân đánh gãy lời nói của những người khác, nói xong buông chén đũa liền đi ra ngoài.

Hoà Bình Hoà An còn có Mục Thu cũng đi theo phía sau hắn.Nhị bá nương:"Ai! Từ từ, đừng đi!"Nhị bá nương lớn tiếng kêu, nhưng là không có người để ý tới nàng.Mục Vệ Dân trở lại trong phòng của mình, Điền Tuệ còn phải đi thu thập phòng bếp.


Hoà Bình cùng hắn đệ đệ muội muội nhìn nhau.Mục Hoà An mở miệng."Cha, ngươi giữ cho chắc, công việc lần này không thể nhường đi."Mục Hoà An:"Ngươi mệt mỏi lâu như vậy, thật vất vả có thể có cái công việc nhẹ nhàng một chút, ngươi phải bắt đến tay a."Mục Thu:"Đúng vậy, cha, nhị bá bọn họ một nhà chỉ biết chiếm tiện nghi, việc này cũng không thể cho bọn họ."Mục Vệ Dân:"Ta biết, cơ hội này ta sẽ không nhường cho bọn họ, các ngươi yên tâm đi."Ba huynh muội vui vẻ cười, Mục Vệ Dân nhìn này ba đứa nhỏ, nội tâm thập phần hạnh phúc.Trở lại nhà chính bên này, nhị bá nương còn nói với mục lão thái chuyện lần này.Nhị bá nương:"Nương, lần này ngươi đến giúp Vệ Thanh a, kia chính là làm việc ở trấn trên đâu, thật tốt, còn có thể kiếm thêm chút thu nhập, kết giao với một số đại nhân vật đâu."Mục lão thái:"Ta biết, việc này ta nhất định sẽ giúp lão nhị bắt được.

Ngươi gần nhất đừng làm chuyện gì chọc tới Vệ Dân."Nhị bá nương:"vâng vâng vâng, nương nói ta nhất định nghe theo."Nhị bá nương đi ra khỏi nhà chính, đi cho gà ăn.


Nương nói cho Vệ Thanh thì đó chính là của Vệ Thanh, Mục Vệ Dân dám không cho?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.