Xuyên Không Sang Thế Giới Khác Cùng Em Gái

Chương 33: Buổi sáng dưới thị trấn



•『Tại Biệt thự Nhà Martin』•

Hai ngày sau khi trở về từ vụ chèn ép nhà Calcedonia thất bại và vụ va chạm với Kaga, Gene-Quí tử của gia đình Martin-đã nhốt mình trong phòng riêng, gào thét suốt vài tiếng đồng hồ.

Công việc của cậu ta là cứ đến kì sẽ rời nhà vài ngày để tới lãnh thổ của Calcedonia gây sức ép, bắt họ giao quyền làm chủ sau khi chính Carlos tuyên bố sẽ không trở thành Chủ vùng.

Mọi khi hắn hớn hở vì vẻ mặt ngày một khó xử của Carlos, nhưng lần này hắn trở về sớm hơn bình thường với bộ dạng trông thật thê thảm.

Khuôn mặt điển trai giờ tím bầm lên, tóc tai rũ rượi. Dáng đi thì khập khiễng, đứng cũng không được vững (Bị Kaga sút nát "biểu tượng của thằng đàn ông").

Lúc này, ngay trong thư phòng. Một người phụ nữa với một người đàn ông ăn mặc quí phái đang nói chuyện cùng người quản gia của họ.

"Trời ơi, từ nhỏ tới giờ ta còn không dám đánh nó, kẻ nào dám làm 'báu vật' của ta ra nông nỗi này chứ?" -Phu nhân Martin, người đang than thở và khóc lóc về tình trạng con trai mình.

"Bà im lặng chút coi, việc nó bị đánh không sớm thì muộn thôi, lão Carlos sẽ không bao giờ dám làm liều như vậy...Điều này chỉ chứng tỏ ai đó đã lên đứng đầu nhà Calcedonia" - Will Martin, người đứng đầu nhà Martin hiện tại.

Will tỏ ra không quan tâm tới con trai mình lắm. Ông ta ngồi về bàn làm việc vào vuốt ve chỏm râu trắng dưới cằm.

"Sam, cô tìm hiểu được gì chưa?" (Will)

"Vâng, trong lúc cậu chủ trở về tôi có tìm hiểu thông tin từ khu vực bến tàu. Có vẻ như, cô con gái Krul nhà Calcedonia đã trở về" (Sam)

"Quả nhiên, nhưng dù là người thừa kế, con bé đâu thể trở thành Chủ vùng với độ tuổi hiện tại...Chẳng lẽ Carlos định lách luật" (Will)

Sam lắc đầu.

"Không thưa ngài, tôi nghe cậu chủ nói(lảm nhảm) rằng người tuyên bố trở thành Chủ vùng không phải Krul Calcedonia, mà là hôn phu của cô ấy" (Sam)

"Hôn phu ư??" (Will)

"Vâng, một chàng trai tóc vàng, là con người và có vẻ nhỏ tuổi hơn cậu chủ...Hình như cũng là người đã đánh thương cậu chủ" (Sam)

"Là vậy sao..." (Will)

Will thở dài.

[Rầm!!!]

Cảnh cửa phòng lập tức bị đẩy vào, làm phu nhân Martin giật nảy mình. Lại là Gene.

Tâm lý tên này có vẻ đã bớt hoảng loạn hơn trước, thay vào đó sự xấu hổ và tức giận đã làm tấm trí hắn ngập tràn thù hận. Hắn bị "làm nhục" trước mặt những kẻ thấp hơn hắn, và điều đó thật sự vượt quá giới hạn với một kẻ luôn cho rằng mình cao siêu hơn người.

"Cha!"

"Hử?"

"Cha định từ bỏ vùng đất đó sao?"

"Đó là điều tất nhiên, họ sẽ sớm phục hồi lại cả khu vực và lại nắm quyền hoàn toàn, dù là còn non trẻ, song chúng ta không thể gây sức ép cho họ được nữa"

"Vậy con thì sao? Chúng đã đánh đập con ra nông nỗi này, Cha định bỏ qua cho chúng?"

"Đó là vấn đề do con gây ra, ta không có trách nhiệm phải xử lý sự lộn xộn con gây ra. Hãy tự giải quyết nó"

"Hừ, vậy thì để con, con sẽ lấy được vùng đất đó, con sẽ không để nó lọt khỏi tay mình đâu"

Gene vùng vằng bỏ về phòng.

"Sam, dạo này tôi có nói cô theo dõi nó...Có thấy gì bất thường không?" (Will)

"Không hẳn, hành tung của cậu chủ không có gì kín đáo hơn bình thường. Nhưng mấy ngày trước tôi có thấy cậu chủ hẹn gặp một nhóm người ElLast, và họ trông có vẻ đều quen biết nhau" (Sam)

"..." (Will)

"Ông chủ..." (Sam)

Will thở dài. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ lạ.

___________________________________

•『Biệt thự Calcedonia』•

Quay lại với chuyện của tôi.
Hiện tại tôi đang nằm trên một chiếc giường êm ái, đặt trong một căn phòng lớn, với nội thất thật sự quí phái.

Cảm giác cơ thể chìm xuống đệm thực sự không quen lắm, nhưng nó thoải mái vô cùng.

Lí do tôi nằm trong căn phòng này, là vì tôi ngày hôm qua, tôi đã mạnh mồm tuyên bố mình sẽ trở thành chủ vùng với tư cách là chồng Alisha.

Tôi thực sự nói vậy sau khi đập cho tên con trai nhà Martin vì thái độ của hắn.

Giờ tôi là chủ sở hữu căn biệt thự này.

"Mm..."

"Nii-sama..."

"Kaga-san..."

Âm thanh thở nhẹ nhàng của ba cô bé nằm xung quanh tôi làm tôi tỉnh hẳn khỏi sự ngái ngủ của mình.

Alisha đang nằm bên trái, ôm chặt lấy tay tôi. Seimon thì nằm bên phải và gối lên tay tôi.

"Tina?"

Tôi cố xoay đầu nhưng một thứ gì đó khá vướng đã cản tôi lại.

Tina nằm bên trên tôi, con bé có vẻ đã lăn đủ hướng để bò được lên đó...Và vào lúc này, con bé đang ôm lấy đầu tôi, cuộn tròn vào lòng như một chú mèo con đang ôm lấy món đồ chơi ưa thích của nó.

"Thật sự khó xử...."

Tôi cố gắng di chuyển cơ thể nhưng Seimon lại đè nặng hơn, Alisha bám chặt hơn và Tina ôm chặt hơn nữa.

[Crạch]

Có tiếng mở cửa. Hai hầu nữ diện trên mình bộ đồng phục maid đen với ren trắng bước vào. Cô maid với mái tóc dài, ánh cam kéo theo một chiếc xe đẩy với những món ăn bày sẵn, trong khi cô maid tóc ngắn, với màu bạch kim tiến tới cái rèm lớn.

Tấm rèm được kém ra, để lộ cánh cửa sổ lớn với từng chùm sáng tỏa vào trong.

"Cậu chủ, đến giờ thức dậy rồi..."

Cô maid tóc cam bất ngờ kéo chiếc chăn của tôi ra.

"...Và cậu cần mặc quần ao lại nữa đó"

Hả? Mặt hai cô maid hơi đỏ lên một chút. Tôi cố đẩy đầu ra khỏi vòng tay Tina và nhìn xuống phần bên dưới mình.

"To thật đấy"

"Nó còn chưa cả 'đứng dậy' nữa"

Làm ơn đứng nhìn chằm chằm vào vùng nhạy cảm của một thằng con trai và nói vậy. Tôi không biết sao mình bị lột sạch quần áo nhưng nó chắc chắn là do ba cô bé này.

"Nào! Dậy thôi!". Tôi vừa nói vừa kéo cơ thể mình ra.

"Oáp...chào buổi sáng, Chủ nhân"

"Buổi sáng tốt lành, Nii-sama"

"Oa...5 phút nữa thôi"

* * *

Tôi chỉnh lại quần áo và bốn chúng tôi đã dùng xong bữa sáng. Bây giờ tôi sẽ xuống thị trấn, tiện thể ghé qua phòng làm việc của Carlos.

[Cộc cộc]

"Mời vào" (Carlos)

[Cạch] Tôi mở cửa phòng.

"Buổi sáng tốt lành...thưa ngài" (Paul)

Paul? Cậu bé hôm nọ bắt chuyện cùng Alisha đang ở trong phòng. Cậu nhóc tỏ ra không thoải mái lắm khi vừa nhìn thấy tôi.

"Ah, cậu chủ dậy sớm quá nhỉ?" (Carlos)

"À không, bình thường tôi sẽ thức giấc trước khi trời sáng, nhưng sáng nay tôi có hơi mệt hơn mọi khi"

Tôi trả lời trong khi hướng mắt về Paul, Carlos có vẻ hiểu ý.

"Đây là cháu trai của tôi thưa cậu chủ, cha nó trở thành một mạo hiểm gia trong khi mẹ nó lại trở thành nữ tu, nên hiện tại Paul đang do tôi nuôi dạy" (Carlos)

"Ra là vậy"

"Tôi muốn đào tạo nó trở thành quản gia của ngôi nhà này, nó cũng tỏ ra hứng thú, qua 2 năm vừa rồi, hiện tại thằng bé đã có thể thay thế tôi quản lý khá nhiều công việc và sổ sách" (Carlos)

"Ấn tượng đấy, có lẽ thằng bé thực sự có tài...Mà để chuyện đó qua một bên, tôi chuẩn xuống thị trấn nên muốn qua xem ông cần giúp gì không thôi, nếu mọi chuyện vẫn ổn thì tôi sẽ ra ngoài"

"Eh? Cậu chủ muốn mua gì sao? Tôi có thể kêu các hầu gái đi mua hộ cậu, nhưng nếu cậu chủ muốn đích thân ra ngoài thì tôi sẽ không làm phiền cậu" (Carlos)

"Được rồi"

Tôi ra khỏi biệt thự và hướng đến thị trấn.

_____________

Một thị trấn nhộn nhịp.

Tôi nhận xét như vậy.

Những biển hiệu bắt mắt với đủ màu sắc. Lòng đường chính thì nườm nượp người đi kẻ lại.

Điều đặc biệt duy nhất có lẽ là nhưng gương mặt Á Nhân đi lại bình nhiều chưa từng thấy, đủ các chủng tộc với mọi tầng lớp.

Hôm trước tôi có đi ngang qua thị trấn nhưng đang trong lúc vội vàng, lúc này đi chậm rãi lại mới nhận ra được cái nhịp sống quanh đây.

Tôi đang tiếp tục chuyến đi dạo thì bất chợt nghe tiếng gọi.

"Cậu chủ?"

Một cô hầu nữ với đôi Nekomimi cùng màu tóc nâu sáng chạy lại phía tôi. Cô ấy đang ôm theo một túi rau củ, hoa quả khá lớn, có vẻ là nguyên liệu cho nguyên ngày hôm nay. Thân thể nhỏ bé của cô ấy bị cả cái túi che đi hoàn toàn.

*Ta,ta,tah* Cô ấy cố dừng lại khi gần tới chỗ tôi đứng.

"Cô ổn chứ? Nó khá cồng kềnh với một cô gái đấy"

"Haha...ha...Cậu chủ đừng lo, em là Miêu Tộc mà, chút này đã là gì...ha...ha..."

Cô đang thở dốc đấy. Đây là công việc hằng của cô nhưng tôi ở đây rồi thì để tôi giúp một tay.

Tôi nói vậy rồi đón lấy cái túi rồi nhét nó vào trong |Rương Đồ|.

"Ah"

"Sao vậy?"

"Dạ không, em chỉ không ngờ cậu chủ lại có vật dụng như vậy, nó thật tiện lợi"

"Ừm, tôi phải công nhận điều đó...Mà cần về ngay không? Tôi vừa mới ra ngoài nên"

"Không cần đâu ạ, do bình thường phải mua nhiều nên em thường đi về sớm, nhưng cậu chủ đã cất nó đi rồi thì không cần lo lắng đâu"

"Vậy sao, thôi được rồi, tôi sẽ đi mua chút trang bị và tiện thể đi chơi chút, cô đi cùng chứ..."

"Vâng!! Rất vinh hạnh được đi cùng cậu chủ...À, vâng, tên em là Saphia, xin hãy gọi em như vậy"

"Ok, chúng ta đi nào"

___________________________________

"Cậu chủ mua nhiều trang bị quá nhỉ?" (Saphia)

"Chúng đều rất cần thiết"

"Ah, phải rồi, Cậu chủ, chúng ta thử chơi mấy trò kia đi" (Saphia)

Saphia vẫy vẫy đôi tai của cô ấy trong khi chỉ vào một cái hồ nằm trong thị trấn. Có rất nhiều người đang tập trung quanh đó.

Tôi tò mò hỏi.

"Có sự kiện gì à?"

"Vâng, là trò mới nổi hiện nay, nhiều người bị thu hút bởi phần thưởng của nó, em nghĩ cậu chủ cũng sẽ thấy hứng thú đấy" (Saphia)

Tôi tiến lại quan sát Saphia.

Bên bờ hồ là tất cả những dụng cụ gỗ hình vũ khí như kiếm, cung, mũi tên, giáo và nhưng quả bóng nhỏ xíu.

Giữa hồ là những tấm ván lơ lửng cùng những người đứng trên chúng, tất cả đều trang bị một cái mũ sắt. Bay xung quanh họ là ba hình tròn hồng tâm, mỗi lúc lại thay đổi vị trí của nó.

Nhìn xơ qua tôi có thể hiểu thể lệ của trò chơi.

"Chúng ta sẽ sử dụng những vũ khí tượng trưng này và ném vỡ những tấm hồng tâm đó, khi chúng vỡ hết, ma thuật gió dưới tấm ván sẽ biến mất và người trên ván sẽ rớt xuống hồ, mỗi vé chỉ được ném 4 lần, nghiêm cấm sử dụng ma thuật hay vũ khí thật" (Saphia)

"Còn phần thưởng?"

"Một lượng thịt cao cấp với chất lượng hảo hạng vô cùng quí hiếm đủ cho cả nhà ăn cả tuần luôn" (Saphia)

Hừm. Có mỗi vậy mà nhiều người tham gia quá nhỉ? Tôi không phải kẻ nghiện thịt nên nó không làm tôi hứng thú cho lắm...nhưng mà...

Saphia, cô đăng chảy nước miếng ra kìa.

Thôi thì nếu cô ấy muốn, tôi sẽ chơi thử một lần vậy.

______________

Hai tấm vé, 4 xu đồng.

Tôi có thể mua một ở bánh mì với 1 đồng thôi, rõ ràng chơi cái này thật quá mắc.

Từ nãy đầu tới giờ cũng chỉ có vài người ném trúng 1, 2 tấm hồng tâm. Bảo sao lũ tổ chức có tiền chuẩn bị phần thưởng hiếm thế.

"Nya...trượt rồi..."

Saphia reo lên khi cây cung bắn trượt tấm hồng tâm thứ 2.

Hiện tại đang là lượt của cô ấy nên tôi đứng cạnh để theo dõi.

"Cố lên, còn 1 tấm nữa thôi"

"Nhưng em cũng chỉ còn 1 lượt thôi, ban nãy còn ném quá tay nữa, em không thể căn chính xác được" (Saphia)

"Đừng lo lắng, hãy tin vào bảo thân, sử dụng tất cả kinh nghiệm của mình đi, hãy để bản năng của Miêu Tộc dẫn dắt mình"

"Cậu chủ..." (Saphia)

"Nào!!! Hãy thể hiện đi!!"

"Vâng!!!" (Saphia)

[Vút!!]

Saphia ném ngay khi tôi vừa dứt lời. Tôi tưởng cô ấy sẽ đứng im giây lát để sử dụng "sức mạnh niềm tin" của mình, nhưng xem ra bản năng của cổ là vâng lời răm rắp rồi.

Trượt.

Mũi tên bay lệch sang bên trái và sượt qua tấm hồng tâm, kết thúc lượt chơi của Saphia.

"Nya...làm cậu chủ thất vọng rồi" (Saphia)

"Đâu có, cô làm tôi ngạc nhiên ấy chứ, cô bắn trúng tận 2 lượt, chắc chắn không phải ai cũng làm được đâu"

"Nhưng phần thưởng..." (Saphia)

"Haha, lo gì chứ, còn lượt của tôi cơ mà"

Tôi vô ngực độp độp rồi tiến tới vị trí chọn vũ khí.

Giống như Saphia, hầu hết mọi người đều chọn cung vì tầm bắn xa. Nhưng như mọi người đều thấy, chúng vô dụng nếu rơi vào tay của một người thiếu kinh nghiệm.

Tôi đoán Tina mà ở đây, con bé sẽ bắn rụng cả ba tấm bằng cái lí do ảo diệu nào đó.

"Cậu chủ...Đó là, Bóng gỗ mà" (Saphia)

"Ừm, nhẹ, vừa tay, không quá thô ráp và rất thoải mái, nó sẽ là vũ khí hoàn hảo"

"À, vâng"
Saphia nghiêng đầu khó hiểu trong khi người dân xung quanh cười khúc khích lúc tôi đặt đống Bóng gỗ lên.

Tôi nhìn thẳng về hướng ba tấm hồng tâm.

Trung tâm hồ là vị trí tấm ván. Ba tấm đồng tâm bay xung quanh tuy có thay đổi vị trí ngẫu nhiên nhưng chỉ cần ước chừng khoảng cách, hướng ném, sức gió và căn thời gian tấm hồng tâm thay đổi vị trí, thì tôi chắc chắn sẽ ném trúng.

Dù sao "ném" cũng là sở trường của tôi.

"Order—Thao túng!"

Làm nhẵn bề mặt bóng và giảm trọng lượng của nó, sử dụng cường hóa cơ thể để gia tăng sức ném.

Luật là không dùng tới ma thuật, nhưng những gì tôi làm đâu có tính là ma thuật nhỉ?

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.