Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 103



Ở thập niên 80, kẹp tóc chín răng chính là kẹp tóc kinh điển, đến hai mươi, ba mươi năm sau, thiết kế của kẹp này vẫn được mọi người tán thưởng.

Chín răng được thiết kế nằm song song với nhau, thân kẹp cong hình sóng nước, tùy ý uốn lượng. Nếu nhìn sơ qua thì khá giống thiết kế của một cây trâm, rất có phong thái cổ điển.

Lại nói đến phần tơ lụa được dán trên kẹp. Đây cũng là đồ trang trí lưu hành hiện giờ. Viền của miếng khăn lụa được may bằng sợi chỉ bạc tạo nên cảm giác sang trọng. Dán khăn lụa vào kẹp tóc như vậy, khi gió thổi qua, miếng khăn lụa sẽ bay lất phất, ánh nắng mặt trời làm cho chỉ bạc hai bên lấp lánh. Cảm giác giống như thần tiên!

Làm xong kẹp tóc, Kiều Hoa đem dây buộc tóc của mình tháo xuống, cô lấy tay chỉ lại mái tóc rồi mới bắt đầu dùng kẹp tóc mới tạo kiểu cho tóc.

Cô hỏi Từ Sơn Tùng, “Bình thường anh bán hai món này bao nhiêu tiền?”

Từ Sơn Tùng nhìn về phía vợ, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, “Đa số mấy món đồ này đều bán năm xu trở lên, cao nhất là tám hào. Tấm lụa là bảy xu, kẹp tóc là tám hào.”

“Em biết rồi.” Sau khi Kiều Hoa kẹp tóc xong, cô ngồi xổm xuống dưới, hỏi Kiều Minh, “Con trai, mẹ đẹp không?”

Lực chú ý của Kiều Minh hiện tại đều nằm trên chiếc kẹp tóc mà mẹ mới làm, cùng tấm lụa đang bay bay kia. Cậu nhóc thích đến mức không thể rời mắt.

“Mẹ thật xinh đẹp.” Kiều Minh đột nhiên cảm thấy, mẹ đừng trước mặt nhóc vẫn là mẹ, nhưng lại giống như không phải là mẹ.

Thay đổi kiểu tóc cùng với một vài chi tiết nhỏ, càng làm cho Kiều- dậy thì rất thành công- Lộ càng có nhiều thêm phần hơi thở thanh xuân. Trong nháy mắt, đột nhiên Từ Sơn Tùng cảm thấy, anh đang lần nữa quay lại thời còn ngồi trên ghế nhà trường.

Kiều Hoa như vậy, thật sự rất giống như vẻ đẹp của mối tình đầu.

Kiều Hoa vừa lòng mà xoa xoa khuôn mặt nộn nộn của con trai, lại niết niết cậu nhóc một chút. Sau đó, cô lại tiếp tục làm thêm mấy chiếc kẹp nữa.

Từ Sơn Tùng không nói lời nào, anh yên lặng thưởng thức động tác của cô.

Lúc này, có một đồng chí nữ đi qua, cô ấy cũng chú ý đến Kiều Hoa. Tuy rằng Kiều Hoa mặc đồ tương đối đơn giản, nhưng kiểu tóc và đồ trang sức của cô thật sự rất chói mắt.

“Đồng chí, kẹp tóc này của chị….Ai không đúng, vẫn là tấm lụa? Thật sự rất đẹp.”

Đầu Kiều Hoa lập tức nhảy số, cô chỉ vào Từ Sơn Tùng, “Ở chỗ này mua này, khá đẹp, em có muốn thử một chút không? Có gương nè, em nhìn thử đi.”

Cô thuận tay lấy một chiếc kẹp đính khăn màu vàng lên cho vị khách xem thử. Vị khách này là nữ học sinh, cô ấy còn chưa kịp nói, trong tay đã cầm một tấm gương. Sau đó, Kiều Hoa lại tự mình đem kẹp, quấn tóc của nữ sinh đó thành bánh quai chèo rồi dùng kẹp đính khăn lụa vàng kẹp lên.

Nữ sinh nhìn mái tóc được quấn lên rồi kẹp vào trong gương. Mái tóc của cô ấy dưới tay Kiều Hoa đã có sự thay đổi rất lớn, giống như cây khô gặp mùa xuân. Mắt nữ sinh sáng lên như cánh đồng hoang vu đang nở rộ những bông hoa vàng tươi.

Chỉ sửa lại một chi tiết nhỏ đã thay đổi rất lớn. Nữ sinh nhìn mình trong gương cảm thấy mình đẹp lên không ít. Tấm lụa bay lất phất theo gió, vừa linh động vừa phiêu dật, quả thật rất tinh xảo, rất thu hút ánh nhìn!

“Thật sự rất đẹp, nhìn tươi trẻ lên không ít, nhìn em rất có tinh thần.”

Có nữ nhân nào mà không thích được khen. Những lời này không thể nghi ngờ, đã làm cho nữ sinh kia tự tin hơn rất nhiều.

Nữ sinh nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương cười cười, cô ấy mong chờ hỏi: “Bao nhiêu tiền kẹp này ạ?”

Tấm lụa giá gốc là hai xu, bán bảy xu. Kẹp tóc giá gốc ba hào bán tám hào. Cộng lại là tám hào bảy xu.

“Một đồng hai một cái, nếu em mua hai cái thì tính em lấy rẻ cho em một chút, một kẹp một đồng.” Kiều Hoa trực tiếp ra giá tại chỗ.

Nữ học sinh kia sửng sốt, “Mắc như vậy?”

Nữ học sinh kia cũng không chú ý đến việc Kiều Hoa đảo khách thành chủ.

“Không hề mắc nha. Em nhìn đi, em kẹp cái này lên rất đẹp nha. Mẫu kẹp này toàn thành phố Lê An cũng có mỗi chỗ này bán. Đây là hàng độc nhất vô nhị, nên có giá trị là đúng rồi!”

“Đúng rồi đó, Kẹp tóc này mang lên, nhìn em trong có tinh thần hơn rất nhiều!” Lý Hồng Quân cũng phụ họa.

Mặt nữ sinh đỏ lên, cô ấy cầm gương nhìn đi nhìn lại xác nhận. Giống như….Xác thật có tinh thần hơn không ít….

“Cái này không có hạn sử dụng, chờ em lên đại học vẫn có thể mang! Ba năm chỉ tốn có một đồng, không mắc chút nào đâu em gái!”

Nói rồi, Kiều Hoa cầm một cái mũ lên, phối phối với kẹp tóc rồi tiếp tục nói: “Em nhìn xem, phối như vậy cũng không tồi.”

“Đúng vậy, chị cũng quá sáng tạo rồi.” Hai mắt nữ sinh tràn đầy ngưỡng mộ, cô ấy khen Kiều Hoa hết lời.

Nữ sinh yêu thích không nỡ buông tay. Nếu không phải cô ấy không có nhiều tiền tiêu vặt, nếu không, cô ấy cũng mua cái mũ này luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.