Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 116



Hôm nay, Kiều Minh có chút khổ sở, bởi vì cả ngày hôm nay mẹ không chú ý đến cậu nhóc cả.

Mẹ cả ngày đều may đồ, may đồ là để kiếm tiền, có tiền thì có thể mua cho Minh Minh đồ ăn ngon. Chính vì vậy hôm nay nhóc nhất định phải nghe lời, cũng không thể nháo, nhóc làm một em bé ngoan.

Tới giờ cơm, cũng là chú Lý đưa cơm. Chú ấy mua cho nhóc một phần cơm thịt kho tàu. Là cơm tiệm, có thịt, có đồ ăn, tóm lại là ăn ngon!

Bụng no căng rồi, Kiều Minh mới nhớ đến phải cho Phao Phao và Tiểu Bạch ăn cơm. Cậu nhóc lộc cộc lộc cộc chạy đến tủ năm ngăn, mở tủ ra, lại phát hiện thức ăn cho cá chỉ còn năm sáu viên.

Bạn nhỏ Kiều Minh rốt cuộc cũng không nhịn được.

“Mẹ ~”

Kiều Hoa đầu cũng không ngẩng lên, tay chân vẫn làm liên tục, “Làm sao vậy Minh Minh?”

“Mẹ ơi, đồ ăn cho Phao Phao và Tiểu Bạch hết rồi.” Cậu nhóc đáng thương mà đưa bao giấy rỗng tuếch ra, vô cùng trông đợi mà nhìn cô.

Kiều Hoa cũng không để ý đến nhóc, vẫn tập trung vào công việc, “Mẹ hiện tại không rảnh để đi ra ngoài, lát nữa ba ba về dẫn con đi mua nhé.”

Cậu nhóc có chút thất vọng, nhưng cũng không mè nheo, “Vậy cũng được ạ.”

Mẹ đang bận may đồ, không ai chơi với nhóc. Ngoài sân đang có mấy đứa trẻ chơi đùa, Kiều Minh ngo ngoe rục rích nhưng nhóc không biết mấy bạn nha. Cậu cũng ngượng ngùng, không dám đi kết bạn….

Kiều Minh cảm thấy nhàm chán, bỗng nhiên cậu nhóc đứng dậy chạy vào phòng, trong chốc lát lại chạy ra, trên tay cầm theo quyển chuyện ngụ ngôn.

“Mẹ, con có thể đọc sách được không?”

Kiều Hoa không ngẩng đầu, ‘Có thể a, nhưng mà con có hiểu không?”

Kiều Minh dùng sức gật đầu, “ Ân, có hiểu mà.”

Kiều Hoa cười cười, “Vậy con đi xem đi, chữ nào không biết thì con hỏi mẹ nha.”

“Được ạ ~”

Trong quyển sách Kiều Minh cũng chỉ có biết đúng một chữ, còn lại đều không hiểu. Nhóc muốn đi hỏi mẹ, nhưng hai mươi chữ đến mười chín chữ nhóc không biết rồi, này thì phải hỏi đến khi nào?

Nhìn thấy Kiều Hoa bận rộn, cuối cùng cũng từ bỏ.

Cũng may trong sách có hình, tuy chỉ là hình trắng đen, nhưng vẫn làm cho Kiều Minh cảm thấy vui vẻ. Kiều Minh chậm rì rì xem hết một quyển sách, càng nhìn càng không hiểu, nhưng may mắn chính là, nhóc vẫn có thể hiểu tranh.

Cứ như vậy, cả một buổi chiều Kiều Minh nằm xem tranh hết quyển sách này đến quyển sách khác, trang này sang trang khác. ===============

Ước chừng tầm bốn giờ rưỡi chiều, Lý Hồng Quân lại đến thêm một chuyến nữa, đem mười bộ bao tay hai người đã làm xong đi.

Kiều Hoa giữa anh ta lại hỏi một câu, “Anh biết còn bao nhiêu đơn nữa không?”

“Rất nhiều đó! Vừa rồi thời điểm tan trường, có nữ học sinh đem bạn học mang đến, dẫn tới thêm bảy tám người,....Dù sao là cũng nhiêu đây cũng không đủ. Sạp bán tất của anh không bận nên có thể giúp hai vợ chồng em chạy qua chạy lại, đến lúc anh bận thì không thể đi giùm hai người. Em cố gắng làm nhiều một chút, rồi đưa đi một lần cho tiện.”

Được lắm, lại là nữ sinh?

Vô sự hiến ân cần….

Hãy tha thứ cho Kiều Hoa bị dời sự chú ý.

Lý Hồng Quân không ở lại lâu, nhanh chóng cầm bao tay chạy lấy người.

Kiều Hoa đạp máy may đến mức chân cũng mềm nhũn cả ra, cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút. Kiều Minh rất tri kỷ rót cho cô một ly nước, thằng bé này thật sự là đứa trẻ ấm áp.

Nhà họ Hồ ở bên cạnh, Ngô Quế Phương vỗ vỗ cái eo, xoay xoay cái cổ, gian nan mà hoạt động gân cốt.

“Ai da, vội muốn chết, mệt muốn tắt thở.”

Mắt thấy trời không còn sớm nữa, chị ấy còn phải chuẩn bị cơm cho cả nhà. Chị đi qua nhà Từ Sơn Tùng nhìn một chút, vừa lúc Kiều Hoa cũng đang nghỉ ngơi.

“Kiều Hoa, lát nữa cơm nước xong thì làm tiếp, bây giờ đi nấu cơm cái đã!:

Kiều Hoa ngẩng đầu cười, “Được a!”

Ngô Quế Phương quay về nhà, chị mới vừa đem đồ ăn rửa xong thì nghe thấy tiếng chân dồn dập ở đằng sau vang lên.

Kiều Hoa vào gian bếp của nhà Ngô Quế Phương, hướng Ngô Quế Phương đưa một chồng tiền, mở ra nhìn là một đồng!

“Nha! Em làm cái gì vậy?” Ngô Quế Phương luống cuống tay chân, chị ấy không chịu nhận.

Kiều Hoa cười với chị ấy, “Chị làm cả buổi chiều được năm đôi, một đôi em định tính là hai hào, này là tiền vất vả của chị, chị nhận đi.”

“Ai nha, đừng đừng! Chị là tiện tay giúp em một chút. Nhìn em kìa, sao lại khách khí như vậy!” Chị ấy chưa từng nghe giúp người còn lấy tiền, nếu như vậy về sau ai còn dám nhờ chị giúp a. Nếu nhận tiền thì còn gì là hỗ trợ? Kêu là làm hố người đi!

“Chị đừng khách khí. Chị cũng đã vất vả cả một buổi chiều rồi. Nếu chị mà không nhận, sau này có gì em không dám qua nhờ chị giúp đỡ đâu.”

“Sao lại nói thế, chúng ta là hàng xóm láng giềng, em khách khí với chị làm cái gì.” Ngô Quế Phương vẫn không chịu nhận, chị ấy đưa qua nhưng bị Kiều Hoa ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.