Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 12



Đêm xuống, trời càng ngày càng lạnh. Trời lất phất mưa, trên bầu trời thỉnh thoảng có những chú chim sẻ bay qua,trên bức tường đầy rong rêu lâu lâu lại có những bóng người vội vã lướt qua, chính vì thế làm cho mùa đông càng thêm tiêu điều.

Chuyện kết hôn của Kiều Hoa tạm thời được bỏ qua một bên, Kiều Yên là chị nhưng lại không chút vui vẻ mà đứng dậy, từ lúc ăn cơm chiều đến giờ chị vẫn chưa nói hay phản ứng gì với Kiều Hoa.

Kiều Yên đã sớm nấu xong nước để rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong chị lên giường đắp chăn đi ngủ. Kiều Hoa bên này giúp con trai vệ sinh cá nhân hết thảy rồi mới bắt đầu đến lượt mình.

Trời hôm nay còn lạnh hơn mấy ngày trước, ba người đắp một chăn có chút chật. Kiều Hoa nhích người đến gần tủ rồi nhường chăn cho Kiều Yên, nháy mắt, Kiều Yên bỗng dùng tay hất chăn ra.

Kiều Hoa ngốc ngốc mà chớp mắt vài cái, rồi lại duỗi tay đắp chăn lên cho chị mình.

Kiều Yên tiếp tục duỗi tay hất chăn ra.

Cứ lặp lại như thế mấy lần, Kiều Hoa hiểu ra, chị mình đây là nháo lên giống mấy đứa nhỏ.

Phụt ~ cười c.h.ế.t cô. Nữ cường nhân như Kiều Yên mà cũng có lúc đáng yêu thế này a.

Kiều Hoa vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, đưa mắt ra hiệu cho nhóc, “Minh Minh, mau đi an ủi gì con đi.”

Cậu nhóc nằm giữa hai người, nghe thấy lời mẹ thì thân thể mập mập lăn qua chỗ Kiều Yên, bàn tay nhỏ nhỏ vỗ vai chị, lực đạo rất nhỏ, cẩn thận mới miệng, “Dì ~”

Bả vai Kiều Yên vặn vẹo, có chút tức giận, “Đi, dì không phải dì cháu, cũng không phải chị của mẹ cháu.”

“Mẹ…” Kiều Minh bị lời nói lạnh lùng của Kiều Yên tổn thương rồi, cậu nhóc cho rằng dì hai ghét bỏ mình, đáng thương vô cùng mà tìm kiếm sự an ủi từ Kiều Hoa, “Mẹ.”

Nhanh như chớp, cậu bé lao vào vòng n.g.ự.c của Kiều Hoa, ôm cổ cô mà cọ cọ.

Kiều Hoa duỗi tay tắt đèn, trong nhà bỗng tối đen như mực.

“Không có việc gì, dì hai chỉ đùa giỡn với con thôi.” Kiều Hoa ôm chặt con trai, tay phải vươn ra chọc chọc Kiều Yên, “Được rồi chị, đừng giận em nữa mà, chắc gì đồng chí nam đó đã đồng ý, cho dù anh ta có đồng ý rồi, em có nhìn trúng anh ta không là một chuyện khác.”

Cô chậm rãi đem chăn đắp lên người Kiều Yên, lần này chị không hất chăn ra nữa.

“Kiều Hoa” Thanh âm của chị có chút rầu rĩ không vui, “Chị nói em nghe, nếu hai người thành công đến với nhau, về sau gả qua đó em nhất định phải chịu khổ.” Kiều Yên chỗ nào thì tức giận Kiều Hoa, chị là đang giận bản thân mình. Chị tức giận vì 6 năm trước chị không bảo vệ tốt em gái để 6 năm sau em mình lại bị gò bó như thế này.

Kiều Hoa đương nhiên là hiểu ý Kiều Yên, hai chị em tâm ý tương thông rất nhiều lời không cần nói cho nhau nghe vẫn hiểu.

“Nếu có khổ cũng là do em tự mình lựa chọn.” Kiều Hoa quay sang ôm bả vai chị mình, thở dài, “Chị, chị không cần tự trách. Bất luận là trước đây hay hiện tại, chị không cần phải tự trách. Mọi chuyện đều do em lựa chọn mà ra, chị rất tốt, trước giờ vẫn rất tốt.”

“Chị không ngại khó giúp em từ nông thôn lên trấn, em đã rất thỏa mãn rồi.”

“Chị, trên thế giới này không có chị thì cũng sẽ không có em.”

“Chị, em nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ báo đáp chị.”

Tình cảm của hai chị em đã sớm cao hơn tình cảm chị em bình thường, có một chút gì đó giống như tình mẫu tử hơn.

Dứt lời, thân thể Kiều Yên run lên.

Trong nhà bỗng nhiên yên tĩnh đi, đến cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Một lúc sau, đến khi Kiều Hoa cho rằng Kiều Yên đã ngủ, thì lại nghe giọng nói nghẹn ngào của chị.

“Kiều Hoa, chị thật sự không muốn nhìn em chịu khổ thêm lần nữa.”

Tim Kiều Hoa run lên, cô không hiểu vì sao đây không phải là “chị ruột”, cô xuyên từ nơi khác đến đây, vì cái gì mà bị tình cảm của Kiều Yên làm cho cảm động.

“Em biết, em đều biết.”

Cô từ sau ôm lấy chị hai mình, Kiều Hoa thân mật mà cọ cọ vai Kiều Yên, “Em sẽ không để người khác tổn thương đến mình, chị yên tâm.”

Những lời này không chỉ là hứa hẹn với Kiều Yên, mà còn là trả lời cho nguyên chủ nghe.

Coi như cô chiếm cơ thể này thì phải có trách nhiệm với nó.

Cô nhất định sẽ sống tốt, nhất định sẽ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.