Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 120



Nhắc đến đây, Ngô Quế Phương cười không đứng lên nổi, cười đến thống khoái, vui sướng tràn trề.

Cho dù là đã qua mấy ngày, nhưng trong lòng Ngô Quế Phương vẫn cảm thấy rất sảng khoái, “Kiều Hoa, lúc đó em không thấy đâu, bộ dạng ân cần của lão Hồ rất buồn cười! Chị gả cho lão Hồ được chín năm, chưa bao giờ được ăn một miếng cơm nào do lão nấu. Đừng nói là nấu cơm, cho dù là chai dầu đổ, lão Hồ cũng không dựng dậy! Nhưng mà mấy ngày nay, lão Hồ không những bưng trà đổ nước mà con bóp vai xoa eo cho chị, khen chị hết lời!”

Kiều Hoa thường xuyên đánh giá khuôn mặt của chị ấy, Ngô Quế Phương tuy rằng không khắc khổ nhưng trước mặt chồng chị ấy luôn tự động mà co rúm lại. Nhưng mà hiện tại, cả người chị ấy đều toát ra một loại tự tin mãnh liệt.

Tuy rằng Kiều Hoa gả qua không lâu, nhưng cô vẫn biết hình thức ở chung của Ngô Quế Phương và chồng chị ấy.

Hồ Giải Phóng là một người thích chỉ tay năm ngón, anh ta lúc nào cũng bắt vợ mình làm cái này làm cái kia, nếu anh ta không hài lòng liền đem vợ ra mắng. Ngô Quế Phương là một người có tính hiền lành, thích mọi chuyện đều an ổn nên có gì đều tự mình chịu đựng.

Chính vì lí do đó, mà tính tình của Hồ Giải Phóng ngày càng quá quắt, hai vợ chồng cãi nhau không ít lần, người không biết còn tưởng hai người sắp bỏ nhau tới nơi.

Chính vì vậy, có một quy luật bất thành văn, cho dù là ở trong nhà nào hay ở nơi đâu. Trong nhà, người có tiếng nói nhất chính là người có thu nhập cao nhất. Thu nhập càng cao, tiếng nói càng trọng.

=============

Trong đại viện, nhà nhà người người đều làm bao tay nắp gập. Kiều Hoa không phải là một nhà tư bản chuyên đi bóc lột sức lao động, mọi người đều là người trong viện, một đôi bao tay hai hào là không hề thấp, thậm chí so với mấy nhà máy công nghiệp còn cao hơn.

Em của Lâm Thải Hà, con dâu cả của Trần gia làm ở một xưởng nhỏ chuyên may độn giày, cũng là thủ công. Một ngày chỉ kiếm được bảy tám hào, cường độ công việc so với việc may bao tay còn nặng hơn, môi trường làm việc cũng không tốt.

Giúp đỡ Kiều Hoa coi bộ có lời a. Ở trong nhà mình làm, thời gian có thể linh động, tiền công lại cao, làm nhiều có nhiều. Đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân thấy tiền công cũng ghen tị đến đỏ mắt. Bất quá, bọn họ đàn ông con trai, tay chân thô ráp, không thể làm mấy việc tỉ mỉ như thế này được. Bọn họ có chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.

Điền Trung Kiên thấy thế cũng muốn gia nhập vào đội ngũ làm bao tay, nhưng cậu ta là con trai chưa từng làm qua việc này bao giờ. Cho dù có cố gắng cẩn thận đến cỡ nào thì cũng chỉ cắt ra miếng vải sứt sẹo, thậm chí còn không đẹp bằng của Trần Giai Mỹ.

Trần Giai Mỹ đương nhiên là đắc ý rồi, mỗi ngày tan học về cô ấy đều cắt vải để làm bao tay, còn không quên châm chọc Điền Trung Kiên một hồi. Vừa nói vừa liếc xéo cậu ta, “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cũng không có phần của anh!” Điền Trung Kiên nào chịu để cho Trần Giai Mỹ châm chọc, cậu ta lập tức phản ứng lại, “Cô nhìn miếng vải cô cắt đi, còn ở đó mà tự hào. Tùy tiện đem ai ra cũng làm đẹp hơn của. Con nít con nôi còn giám nháo với ông đây?”

Vừa nói cậu ta còn đem một hòn đá đặt trước mặt cô ấy.

Trần Giai Mỹ tức giận, cô ấy thét ra lửa, “Hừ, tôi cứ cùng anh nháo đó, thì làm sao?”

Điền Trung Kiên: “........Ấu trĩ, mặc kệ cô!”

Cậu ta quay về nhà, mắt thấy tâm không phiền.

==============

Điền gia nhà đối diện, thím Điền, người duy nhất không tham gia đội ngũ làm bao tay đang nhìn mọi người hăng hái làm việc. Thím ấy ngồi không yên, bắt đầu tính toán.

Nghẹn ba ngày trời, cuối cùng thím Điền chủ động qua tìm Kiều Hoa.

Thím Điền ngượng ngùng, xoắn xít như cô gái mới lớn. Thím ấy ấp a ấp úng mở lời, “Kiều Hoa…… Cái kia, thím, thím muốn hỏi một chút, con còn thiếu người hay không? Mấy ngày nay thím rảnh, nếu còn còn thiếu người, thím có thể giúp,.....giúp con một tay.”

Lúc đầu, Kiều Hoa tìm tới nhờ hỗ trợ, còn nói sẽ trả tiền công nhưng thím Điền lập tức cự tuyệt.

Thím ấy tuy rằng ở nhà không có việc gì, cũng không muốn giúp cô làm bao tay. Giúp một tay thì cũng chẳng được lợi lộc gì, đương nhiên, thím Điền không thể nói trực tiếp ra như vậy, chỉ có thể tìm một lý do uyển chuyển để từ chối.

Kiều Hoa cũng không làm khó thím ấy, chính là ngày hôm sau, khi thấy mẹ của Trần Giai Mỹ đếm tiền từ nhà Kiều Hoa đi ra, lúc này thím ấy mới biết được, thì ra nói trả tiền công không phải là nói chơi!

Thím Điền bắt đầu thấy hối hận a! Nhưng ngại mặt mũi nên không đề cập đến chuyện này.

Sau đó, lại nghe Ngô Quế Phương nói là một ngày làm được hai đồng! Thím Điền bắt đầu đứng ngồi không yên. Cuối cùng, không để ý đến mắt mũi nữa, qua tìm Kiều Hoa nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.