Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 121



“Đương nhiên là được. Chỗ cháu còn nguyên liệu. Thím cảm thấy một ngày mình có thể làm bao nhiêu bao tay, để cháu đi lấy nguyên liệu cho thím?”

Thím Điền bắt đầu tính toán giá cả ở trong đầu, ngượng ngùng cười, đưa ngón tay, “Kia,.....Cháu đưa thím nguyên liệu của tám đôi bao tay đi. Thím thấy bà Hồng Yên ở cách vách một ngày làm tám đôi.”

Trương Hồng Yên là mẹ của Trần Giai Mỹ.

“Nhà thím không có máy may, may tay tốc độ chậm hơn khá nhiều.” Kiều Hoa nhắc nhở thím ấy.

Thím Điền không chút để ý, xua xua tay, “Ai nha, không có việc gì đâu, chân tay thím lanh lẹ lắm. Làm không xong có thể thức đêm làm tiếp, sợ cái gì?”

Kiều Hoa không tán đồng lắc đầu, đuôi lông mày cũng nhíu lại, “Đừng thức đêm hại thân, không có gì quý bằng sức khỏe của mình đâu thím.”

Dù gì, thím Điền cũng đã năm lăm tuổi, nếu thức đêm xảy ra việc gì, cô không gánh nổi đâu.

Trên mặt thím Điền nở nụ cười nhưng trong lòng lại ghét bỏ. Thầm nghĩ: Sao Kiều Hoa lại nhỏ mọn như vậy, cũng không lấy trộm vải của cô, ở đó mà luyến tiếc đưa?

Cuối cùng, Kiều Hoa dựa theo số lượng của Tống Thanh Bình cùng Lâm Thải Hà rồi ước lượng, đưa cho thím ấy nguyên liệu của năm đôi bao tay. Thím Điền nhận lấy, nói cảm ơn, lại bất động thanh sắc mà bĩu môi, cười cười rồi đi.

Thím Điền gia nhập, làm cho tốc độ làm bao tay cũng tăng lên, đồng nghĩa với số người tụ họp dưới cây sơn trà cũng ít đi. Hiện tại, chỉ thấy nam nhân cùng con nít, không còn một bóng phụ nữ.

Rõ ràng là hàng xóm ở với nhau mấy thập niên, ngẩng đầu lên cúi đầu xuống đều gặp mặt. Nhưng hiện tại, không có bóng dáng của phụ nữ, cuộc nói chuyện bỗng nhiên nhàm chán, không còn thú vị. Chính vì vậy mà nam nhân trong nội viện chủ động giải tán.

Nam nhân trong viện bỗng nhiên phát hiện, nếu không có phụ nữ, bọn họ cũng không hứng thụ để tám chuyện.

===============

Bao tay nắp gập đã làm mưa làm gió thành phố Lê An hết hai mươi lăm ngày, qua tháng mới, độ hot của bao tay dần hạ nhiệt, lượng tiêu thụ cũng giảm xuống.

Rất nhiều người chỉ cần mua một đôi bao tay về làm mẫu, sau đó tự làm theo một đôi bao tay y như đúc. Bao tay tự làm không chỉ có thể tự đo kích cỡ mà còn có thể tự thiết kế hoa văn cho mình, muốn thêu gì thì thêu nấy. Chính vì thế mà ở trường Nhất Trung nổi lên một làn sóng mới, học sinh trong trường đua nhau xem bao tay của ai có họa tiết thêu đẹp nhất, thú vị nhất làm niềm vui.

Sạp hàng của Từ Sơn Tùng bán một loại hoa văn trên bao tay dần dần cũng ít người đến hỏi thăm. Cũng may, doanh số đã vượt qua dự kiến của hai vợ chồng, nên không cần phải lo lắng. Một tháng nay, hai người đã kiếm được một bộn tiền, kế tiếp bán nhiều hay bán ít đều được, chỉ cần không lỗ vốn. Vì thế nên Kiều Hoa cũng không cần đẩy nhanh tốc độ, một ngày làm bốn năm đôi là đủ.

Kể từ đó, Kiều Hoa bắt đầu trộm lười. Cô quyết định, từ ngày mai mình sẽ không tự làm nữa. Thứ nhất là vì mệt. Thứ hai là vì cô cảm thấy không cần thiết.

Mấy cái này có thể dựa vào dây chuyền sản xuất đơn giản để làm ra. Kiều Hoa cảm thấy, nếu tiêu tiền trong khả năng cho phép thì có thể tiêu, kiếm ít một chút cũng được. Khổ ai có thể khổ, nhưng không thể làm khổ chính mình.

Bữa tối, Kiều Hoa làm món sườn hấp khoai tây cùng tôm hấp dầu để tự thưởng cho bản thân mình. Làm một bàn ăn phong phú đến nổi mà eo cô cũng đau mỏi. Cô vừa trèo lên giường nghỉ ngơi thì con trai quấn lấy muốn được nghe kể chuyện xưa.

“Mẹ, hôm nay mẹ có thể kể chuyện cho con nghe được không? Đã rất rất rất nhiều ngày mẹ không kể cho nghe rồi đó!”

Kiều Minh đem quyển sách nhét trong n.g.ự.c cô, Kiều Hoa mệt đến mức không thể ngồi dậy được. Cô nằm trong ổ chăn thoải mái cọ cọ, đem con trai ôm vào lòng, “Ngày mai mẹ kể con nghe được không? Ngày mai mẹ bắt đầu nghỉ ngơi, không bận rộn nữa. Nhưng hôm nay mẹ đã bị rút cạn rồi.”

Kiều Minh không hiểu, xoa xoa mặt hỏi, “Cái gì bị rút cạn nha?”

“Sức lực bị rút cạn.” Kiều Hoa không còn sức để trả lời con trai.

“Mẹ vất vả rồi, để con rót nước cho mẹ!” Cậu nhóc nhúc nhích người, muốn đứng dậy đi rót nước. Trên bàn ăn ở gian ngoài có một ấm nước nhỏ, bên trong luôn có nước ấm. Cái này là chuẩn bị riêng cho Kiều Minh, cậu nhóc còn nhỏ, không thể dùng ấm đất vừa nặng lại vừa nóng được, như vậy không an toàn.

Cậu nhóc cẩn thận cầm ly nước đi vào phòng, bước chân cũng bước từng bước nhỏ, sợ bị đổ nước ra ngoài, “Mẹ ơi, uống nước.”

“Cảm ơn con trai.” Uống một ngụm nước, Kiều Hoa thích ý trở bàn tay, đặt lên đầu gối, “Con trai, con giúp mẹ xoa xoa tay được không?”

“Xoa tay làm gì nha?”

“Xoa tay để thoải mái, mát xa cho mẹ.” Dứt lời, cô tự làm mẫu ấn ấn tay mình.

“Con giúp mẹ xoa xoa!” Cậu nhóc Kiều Minh lập tức học theo, bóp bóp bàn tay của cô.

Tuy rằng lực đạo của Kiều Minh không đủ, nhưng Kiều Hoa lại cảm thấy rất thoải mái, “ Ân, thật thoải mái, Minh Minh thật giỏi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.