Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 125



Tuy rằng sau này, khi lớn lên Kiều Minh cũng sẽ giống như bao đứa trẻ khác cũng dần dần nhận biết được rau củ quả, nhưng hiện tại, Kiều Minh đang ba tuổi, đây là giai đoạn vàng trong việc phát triển trí tuệ cũng như là trí nhớ. Việc Kiều Hoa dạy Kiều Minh nhận biết rau củ quả giúp cho Kiều Minh sinh ra hứng thú với thế giới xung quanh, cũng kích thích cậu muốn tìm hiểu về thế giới xung quanh, đây là cơ sở cho sự phát triển trí tuệ về sau, là nền móng quan trọng.

Đối với việc này, Từ Sơn Tùng tỏ vẻ rất tán thành cách giáo dục con của Kiều Hoa, “Anh cảm thấy phương pháp em dạy cho Minh Minh thật sự rất mới lạ, anh chưa từng thấy chỗ nào dạy giống với cách của em.”

Theo như Từ Sơn Tùng thấy, cũng như là bắt gặp, cha mẹ ở niên đại, không mấy ai tập trung phát triển trí tuệ cho con cái mình khi con nhỏ cả, sẽ không ai không chê phiền phức khi dạy con cái nhận biết rau củ, dù gì, loại chuyện này thuận theo tự nhiên cũng không sao, sẽ không ai chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt như thế này cả.

Kiều Hoa chỉ nói: “Em đọc trong sách thấy thôi.”

Kỳ thật, ở kiếp trước, cô có rất nhiều bạn bè đã có con nhỏ, có người hai con, có người ba con. Tuy rằng không ăn thịt heo nhưng nhưng vẫn thấy qua heo chạy mà, Kiều Hoa mưa dầm thấm đất, biết không ít bí kíp nuôi dạy con cái. Cô chỉ cần đem những kiến thức nuôi dạy con cái phù hợp với thời điểm hiện tại dạy cho Kiều Minh là được.

Đối với những đứa trẻ đang tuổi học đi học nói mà nói, kiến thức sách vở chỉ là kiến thức gián tiếp, bọn trẻ vẫn chưa hiểu hết được những gì mà sách vở nói. Không bằng, để cho bọn trẻ học tập từ trong sinh hoạt hằng ngày, tiếp thu kiến thức thực tế, đây mới là cách giáo dục tốt nhất cho bọn trẻ trong giai đoạn này. So với kiến thức được nhồi nhét thì có hiệu quả hơn gấp một ngàn lần.

===============

Chợ bán rau củ quả cách đại tạp viện một khoảng khá dài, trời thì gió như vậy, còn lạnh đến run cằm cặp, đối với một đứa trẻ bình thường mà nói đã là một cực hình, chứ nói chi đến bạn nhỏ Kiều Minh từ nhỏ đã ốm yếu hơn các bạn đồng trang lứa khác. Kiều Hoa sợ con trai bị lạnh sẽ mắc bệnh nên trước khi ra khỏi nhà, còn bận thêm cho Kiều Minh một lớp áo nữa.

Thẳng cho đến khi bọc Kiều Minh như đòn bánh tét mới thôi. Đôi chân ngắn cũn của Kiều Minh cũng không thoát khỏi số phận này. Cậu nhóc lên tiếng kháng nghị, “Mẹ! Không cần mặc thêm quần nữa! Con không thể cử động chân nữa rồi!” Lúc này, Kiều Hoa mới phát hiện, chân nhỏ của con trai đã bị cô bọc thành móng heo rồi!

Kiều Hoa phụt một tiếng, nhanh chóng cởi bớt quần cho con trai dễ hoạt động.

Ngày hôm qua, Lý Hồng Quân có ghé qua nhà, anh ta tặng cho Kiều Minh một mũ len nhỏ được dệt thêm vải nhung, mũ len này có màu xám lông tơ. Kiều Hoa thấy trong nhà còn vài miếng vải vụn liền trang trí thêm cho cái mũ của Kiều Minh, thêm hai cái tai nhỏ, đắp thêm một ít lông trắng lên, ai ngờ hiệu quả cực kỳ cao.

Cho nên hôm nay Kiều Minh mới hưng phấn khi được ra ngoài như thế này. Bởi vì, không những được đi chợ mua thức ăn, mà còn được đội nón gấu trúc mới, có thể ở trước mặt nhiều người đội cái mũ đẹp này.

Đừng nói đến chợ rau củ quả, chỉ mới đi ra khỏi nhà thôi, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Mấy đứa trẻ trong đại tạp viện đều chú ý qua đây, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc mũ gấu trúc, trong mắt đầy vẻ ước ao cùng ghen tị.

Kiều Hoa vốn cho rằng con trai bị nhiều người nhìn như vậy sẽ cảm thấy thẹn thùng, không nghĩ đến, cậu nhóc Kiều Minh nhà ta còn rất tham hư vinh, ưỡn ngực, nắm tay cô đi về phía trước.

Kiều Hoa sợ lạnh, bả vai co lại, bước đi cũng rất chậm, Kiều Minh liền nắm lấy tay cô, dùng sức kéo đi. Thằng cho đến khi trước mặt đám trẻ trong đại tạp viện, mới thả chậm cước bộ.

Lúc này, cả người cậu nhóc tỏa ra một khí chất “Ta rất là cao quý, mũ của ta là độc nhất.”. Cải vẻ đắc ý kia, làm cho Kiều Hoa thiếu chút nữa không nhịn được cười!

Từ khi gả đến đại tạp viện, đây là lần đầu tiên, Kiều Hoa bị con trai dắt đi. Sau khi rời khỏi đây, cô vẫn còn cảm thấy những ánh mắt hâm mộ như kim chích, chích vào lưng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.