Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 126



Thời điểm hai mẹ con Kiều Hoa mua đồ ăn trở về, không hiểu vì sao trẻ con trong viện lại khóc nháo cả lên.

“Con cũng muốn, con cũng muốn! Con muốn có mũ, có muốn mũ có lỗ tai!”

“Con mặc kệ, con phải có! Mẹ mua cho con đi!”

“Mẹ ơi, con muốn, con muốn cãi mũ đó, mẹ mua cho con sao….Tết này con không cần đồ mới, con chỉ cần mũ, mũ có lỗ tai…”

“Đi! Mẹ không có thời gian làm lỗ tai cho con đâu, suốt ngày không có chuyện gì làm đúng không?”

Bên này, Tống Thanh Bình đi làm mệt mỏi cả ngày, vừa về đến nhà, con trai đã quấn lấy đòi mũ có lỗ tai gấu trúc? Mấy cái này làm để làm gì, cũng không ra tiền, cô còn mệt đến bở hơi tai đây này.

Mấu chốt là, con trai cô ấy đã có mũ rồi a! Mùa hè cô ấy đã gấp rút dệt cho con trai một cái mũ mới rồi.

“Ô ô ~ Mẹ hư! Kiều Minh có mũ mới, vì sao con lại không có!”

Một câu đã đem Tống Thanh Bình cười, “Kiều Minh còn có mẹ xinh đẹp nữa kìa, con không có đâu. Vậy con có muốn ba con tìm một người mẹ xinh đẹp về hay không?”

“Ô ô ~ Con không cần mẹ xinh đẹp, con chỉ muốn mũ! Con muốn mũ ô ô ~”

Mấy đứa trẻ trong viện than ngắn thở dài, cuộc sống hôm nay thật là bất công. Mà đầu sỏ gây tội, đang ở trong nhà bếp thư thái làm đồ ăn ngon.

Thái củ cải chia làm hai phần, một phần trộn với rau ngò làm gỏi ăn chua chua. Một phần đem đi xào, chờ chảo nóng lên cho dầu vào rồi cho củ cải vào xào đều, cho thêm tỏi băm, nước tương rồi đảo đều, mùi hương xông thẳng lên khoang mũi.

Nồi còn lại đang hầm gà mái già với khoai tây cùng ớt xanh. Bỏ hết tất cả vào nôi, thêm các loại gia vị, lại thêm vỏ quế. Nấu cho đến khi nhừ gà, xương cốt cũng thơm quế, lại bỏ thêm nấm hương. Nấm hương này là phúc lợi của xưởng chị hai cô, hương vị rất tươi ngon.

Nước hầm gà ăn với cơm là ngon nhất, múc một muỗng tưới lên chén, hạt cơm liền đẫm mỡ gà, ăn vào một ngụm có thể nói là tuyệt vời ông mặt trời. Mùi hương bay vào mũi kích hoạt vị giác, mùi củ cải xào bên kia cũng thơm không kém. Tất cả đều chui vào mũi Kiều Minh.

Kiều Minh nuốt nước miếng liên tục, cậu nhóc chịu không nổi nữa, sợ nước miếng sẽ chảy ra nên bạch bạch chạy về phòng chơi với Phao Phao và Tiểu Bạch.

“Thịch thịch thịch ~”

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Kiều Minh lộc cộc chạy ra kéo bức màn, Kiều Minh nhìn ra ngoài, lọt vào mắt cậu là ba anh chị xấp xỉ tuổi nhóc. Đôi mắt của bọn họ rất chăm chú nhìn nhóc…. Đầu tròn vo.

“Hắc! Kiều Minh!”

Ngày thường, nếu có Kiều Hoa ở bên cạnh, Kiều Minh còn có thể nói với mấy bạn nhỏ ở trong viện vài câu. Nếu không có mẹ hoặc ba bên cạnh, cậu nhóc thấy mấy bạn sẽ xấu hổ như là thấy người lớn. Gần đây mới bắt đầu có chút cải thiện. Hiện tại, không có Kiều Hoa ở đây, cậu nhóc chỉ có thể ghé vào cửa sổ để nói chuyện với mấy bạn nhỏ bên ngoài, chỉ là Kiều Minh không chịu cùng ba đứa bé ra ngoài chơi.

“Kiều Minh, sao hôm nay cậu vân ở trong nhà vậy a, ra đây chơi với tụi tớ nè.” Con trai của con dâu hai nhà họ Trần, Trần Cảnh Đào nghiêng đầu nói.

“Không cần.” Kiều Minh mềm mại đáp lại.

“Mẹ mình nói, bọn mình có thể cùng nhau chơi với nha.” Bọn họ đều rất thích mũ gấu trúc của Kiều Minh. Mẹ nói, nếu trở thành bạn của Kiều Minh, liền có thể mượn mũ của cậu đội.

Bạn nhỏ Kiều Minh vẫn cự tuyệt như cũ, nhưng giọng nói cũng lạnh hơn mấy phần, “Mình không cần chơi với mấy bạn.”

Ba đứa nhỏ khó hiểu gãi đầu, “Vì sao?”

“Mình không có quen mấy bạn.” Kiều Minh nói.

Con trai của dâu cả nhà họ Trần, Trần Cảnh Khang chớp chớp mắt, “Chính là chúng ta chơi cùng nhau một lát là quen biết liền nha.”

“Chính là hiện tại, mình không quen mấy bạn.” Kiều Minh vẫn trả lời câu nói như lúc nãy, cái miệng nhỏ dẩu lên, biểu tình ngoan cố.

Cứ như thế, lặp đi lặp lại mãi, một bên rủ, một bên từ chối, câu chuyện cứ như vậy diễn ra. Cuối cùng, ba đứa trẻ bị sự cố chấp của Kiều Minh làm nhục chí đi về nhà.

Người vừa về đến nhà không lâu, năm phút sau, phòng bếp nhà họ Trần ở đối diện bỗng truyền tới tiếng khóc ngất trời.

“Oa ~”

Tiếng khóc rung trời động đất, gào đến lỗ tai cũng phải đau nhức.

“Sao sao sao vậy? Con cái nhà ai khóc vậy?” Tiếng khóc gì mà to thế, ồn muốn chết.

Ngô Quế Phương ở cách vách chạy ra xem, chị ấy lần theo tiếng khóc tìm đến. Nguyên lai là Trần Cảnh Khang quấn lấy mẹ mình đòi mũ có lỗ tai, kết quả là không cẩn thận làm cho chai nước tương rơi xuống vỡ nát tan, bị mẹ đánh cho một trận.

“Mẹ, anh khóc.”

Kiều Hoa cũng theo tiếng khóc mà đi ra. Trần Cảnh Khang bị mẹ đánh oa oa kêu lớn. Kêu to đến mức cách xa mười mét cũng nghe thấy tiếng của cậu.

Cuối cùng, cậu chạy ra trốn dưới gốc cây sơn trà, mẹ cậu đuổi theo tức giận xách cổ cậu lôi về nhà.

Hàng xóm thấy chuyện này không những không khuyên mà còn đi theo, ồn ào chê cười Trần Cảnh Khang.

“Ăn đòn một trận cho nhớ, về sau nhớ mà cẩn thận một chút! Hai hào lận đó, không ít đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.