Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 127



Đánh xong, Lâm Thải Hà vào nhà thu thấp mớ hỗn độn trên đất, dọn dẹp xong trên đất còn phải tiếp tục làm thức ăn cho cả nhà. Nhà họ Trần đã phân chia rất rõ ràng, một tuần con dâu cả nấu cơm, một tuần con dâu thứ nấu cơm, là hai người thay phiên nhau, thím Trần không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngồi hưởng phúc là được.

Trần Cảnh Khang cực kỳ ủy khuất, cậu ngồi xổm dưới gốc cây sơn trà lau nước mắt, tiếng khóc nhỏ hơn khi nãy một chút, nhưng lại chất chứa muôn vàn ủy khuất.

Có vài đứa trẻ trong đại viện đi qua an ủi cậu, Trần Cảnh Khang cũng không quan tâm, cứ như vậy mà khóc ức ử.

Cậu cực kỳ ủy khuất a, không phục a, dựa vào cái gì a, là chai nước tương kia tự mình ngã xuống, lăn đến chân cậu. Cậu còn chưa đủ ủy khuất đâu, ngược lại, mẹ cậu lôi ra đánh cậu một trận. Nguyên nhân là do cậu không có mắt, cậu nói nhiều, cậu vướng tay vướng chân.

Ô ô ô ô ~ Ai đời lại không có lý như vậy, ô ô ô ô ~

Tuy rằng, mùa đông bận áo khoác dày, đánh cũng không đau lắm, nhưng vẫn bị đau. Có lẽ, đại khái là bởi vì chính bản thân cũng có con nhỏ, Kiều Hoa nghe tiếng khóc của đứa trẻ lại có chút đau lòng. Kiều Hoa vốn còn lo lắng con trai mình không có bạn chơi, vừa hay, bây giờ lại có cơ hội!

“Minh Minh, mẹ có kẹo này, con cầm đi dỗ anh trai đi.” Dứt lời, cô đi vào phòng, lấy kéo trái cây trong rương ra.

Từ sau khi đi gả cho Từ Sơn Tùng, trong nhà liền không thiếu kẹo ngọt. Nhưng mà không phải mỗi ngày đều được ăn, ngẫu nhiên ăn được vài lần, dù gì thì kẹo và đồ ngọt ăn nhiều cũng không tốt cho mấy đứa nhỏ.

“ Ân….” Mặt cậu nhóc cau lại thành một đoàn, vừa rồi rắm vừa khó xử. Nghe tiếng khóc bên ngoài càng lúc càng to, Kiều Minh thở dài đành thỏa hiệp, “Vậy được rồi.”

Kiều Minh từng bước nhỏ đến gốc cây sơn trà, bóng lưng có chút do dự, chậm rì rì, giống như không phải đi đưa kẹo mà đi nhận tội thì đúng hơn.

Mặc kệ nói như thế nào, cậu nhóc cũng phải lấy hết can đảm đi qua.

Cậu nhóc Kiều Minh đi đến trước mặt Trần Cảnh Khang, vươn bàn tay nhỏ ra, cất giọng mềm mềm mại mại, “Cho, cho anh này. Anh đừng khóc nữa, em cho anh kẹo đường.”

Trần Cảnh Khang khụt khịt, tạm dừng khóc nửa giây, nuốt chút nước miếng, nhắm mắt lại hít một hơi, lại chùi nước mắt nước mũi tèm lèm trên mặt mình.

Kiều Minh lần đầu dỗ dành người khác, không có kinh nghiệm, thấy Trần Cảnh Khang không để ý đến mình, nên có chút hoảng.

“Anh Khang, anh Khang Khang… Em cho anh kẹo đường….”

Cứ kêu như vậy, không kể là người lớn hay trẻ con, tâm đều bị mềm nhũn!

“Cảm, cảm ơn em…” Trần Cảnh Khang duỗi tay tiếp nhận, mở vỏ kẹo ra nhét vào miệng, nước mắt tức khắc đọng lại khóe mặt. . Thử‎ 𝒕hách‎ 𝒕ìm‎ 𝒕ra𝓃g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ —‎ T‎ RÙ𝑀TR𝗨𝗬Ệ𝑁.v𝓃‎ —

Thật ngọt a! Ô ô ô ~ “Ngọt sao?” Kiều Minh mở to đôi mắt trong suốt như con nai tơ, mắt trông mong mà nhìn cậu.

Trần Cảnh Khang gật đầu thật mạnh, “Siêu cấp ngọt!”

Kiều Minh: “Ăn ngon sao?”

Trần Cảnh Khang: “Ăn ngon!”

Kiều Minh chớp chớp mắt, “Vậy anh còn khóc nữa không?”

Trần Cảnh Khang lắc đầu, “Không khóc.”

Sau khi dỗ được người đã nín, Kiều Minh bỗng cảm thấy mình giống như người lớn.

Bầu không khí ấm áp chưa được bao lâu, trong phòng bếp nhỏ của Trần gia truyền đến tiếng gầm gừ của Lâm Thải Hà, “Trần, Cảnh, Khang! Còn ở bên ngoài đó làm gì! Hôm nay còn muốn ăn cơm không? Còn không đi ra ngoài mua nước tương!”

Trần Cảnh Khang giật mình một cái, đến chào cũng không kịp chào, vỗ vỗ mông, tung ta tung tăng quay lại phòng bếp, lấy cái lọ khác đi mua nước tương đi.

“Sao lại quay trở lại rồi, Khang Khang đã ăn kẹo chưa?”

Cậu nhóc Kiều Minh có vẻ rất cao hứng, thời điểm trở về còn nhảy nhót, miệng cũng cong cong, “ n! Anh Khang Khang đã ăn rồi. Anh ấy nói ngọt, ăn xong thì không khóc nữa.”

Biểu cảm tràn đầy vẻ tự hào.

Kiều Hoa cười ra tiếng, thời buổi này con nít thật dễ dỗ dành a.

Kiều Hoa lại nhìn ra gốc cây sơn trà, cô buồn bực đem canh hầm thịt gà nhắt xuống, “Sao lại không thấy Khang Khang nhỉ, về nhà rồi sao?”

Cậu nhóc Kiều Minh ngẩng đầu lên, chỉ vào cổng tạp viện, “Anh Khang Khang đi mua giùm nước tương cho mẹ anh ấy rồi.”

Kiều Hoa cười rộ lên, “ Khang Khang giỏi như vậy sao, kia, Minh Minh có thể giúp mẹ đi mua nước tương sao?”

“Con….” Cậu nhóc chần chừ một chút, hít sâu một hơi giống như tự cổ vũ chính mình. Sau một lúc thật lâu, cậu nhóc mới nói lớn, “Con có thể!”

Kiều Hoa vui sướng hôn lên mặt Kiều Minh một cái thật kiêu, “Con trai mẹ thật giỏi quá, qua mấy ngày nữa khi nào nhà mình ăn hết nước tương thì để con đi mua nha.”

“Dạ được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.