Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 139



Trừ bỏ bánh gạo, nhóm chị dâu trong viện còn nói Kiều Hoa biết một phần khác mà trẻ con trong viện rất thích, đó làm đèn lòng.

Ba của đứa trẻ sẽ làm cho con mình một cái mặt nạ và một cái đèn lồng. Đèn lồng thì dễ nhưng mặt nạ thì không có dễ như vậy, bởi vì mặt nạ phải làm theo tuổi cầm tinh của con mình. Đứa nhỏ cầm tinh con gì thì phải làm mặt nạ con đấy.

Mặt nạ đeo trên mặt không giống với lồng đèn, chỉ cần bên trong ruột rỗng là được. Mặt nạ cần phải khít với khuôn mặt, không sắc nhọn để tránh làm thương da. Đeo mặt nạ vào đêm ba mươi với ngụ ý là đứa trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh.

Tập tục này có chút giống lễ hội Halloween ở phương Tây, hóa trang thành yêu quái rồi đến nhà khác xin kẹo. Đương nhiên, dù sao nới này cũng là phương Đông, lại là thập niên 80, làm sao có thể đi lại tự do xuống đường. Chỉ có thể tìm mấy bạn nhỏ bằng tuổi dạo dạo vòng vòng trong sân.

Trước đêm ba mươi, Từ Sơn Tùng đi theo hàng xóm học cách làm mặt nạ cho con trai. Lần đầu tiên anh làm không có đẹp lắm, chiếc mặt nạ xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình. Đến lần thứ hai, anh đã thành công làm cho Kiều Minh một cái mặt nạ hình con khỉ tinh xảo. Mặt nạ vừa khít với khuôn mặt của Kiều Minh, vô luận là màu sắc hay kích cỡ đều được Từ Sơn Tùng làm tỉ mỉ chăm chút.

Sau khi mang lên, từ một đứa trẻ khả ái đã biến thành một đứa trẻ lanh lợi. Thời điểm, Kiều Minh vui vẻ nhảy nhót thật sự giống hệt một con khỉ nhỏ, ai thấy cũng ghen tị.

Lại nhìn mặt nạ trong tay mình, cảm thấy ba của mình thật sự rất qua loa lấy lệ!

…….Khổ thật! Không phải là ba ba bọn họ không muốn làm cho bọn họ mặt nạ tinh xảo, nhưng cả đám đàn ông con trai, tay chân ai cũng thô ráp, sao có thể làm đẹp được. Vì thế, các ông ba đều ăn ý làm cho “có lệ”.

Mặt nạ con khỉ tinh xảo của Kiều Minh rất thu hút mấy bạn nhỏ, không chỉ ở nội viện mà còn có ngoại viện, có cả mấy bạn ở viện khác. Mấy bạn nhỏ vây quanh cậu, ríu rít thảo luận.

“Kiều Minh, anh có thể mượn mặt nạ con khỉ của em không? Anh cũng là con khỉ.” Chẳng qua là so với Kiều Minh thì lớn hơn một con giáp.

Mặt nạ của Kiều Minh là dựa theo tỉ lệ khuôn mặt của Kiều Minh làm, đứa trẻ mười tuổi hơn sao có thể đeo vừa. Kiều Minh hào phòng lấy xuống đưa cho anh trai, sau một phen đeo thử, anh trai đó chỉ có thể thất vọng trả cho cậu.

“Kiều Minh, mình là con dê, mình mượn mặt nạ khỉ của cậu được chứ?”

“Kiều Minh, tớ là con heo! Tớ cũng muốn mang!”

“Anh Minh Minh, em là ngựa! Cho em mượn với!” Nhìn con trai bị mấy bạn nhỏ vây quanh, Kiều Hoa đắc chí nói với Từ Sơn Tùng, “Ai, con trai chúng ta gần đây thật nổi bật. Quần áo mới nè, mũ mới nè, lồng đèn đẹp, giờ con có mặt nạ xinh. Nhìn thằng bé thật sự rất vui vẻ.”

Từ Sơn Tùng nhìn qua, ánh mắt ngập tràn ôn nhu, đến sắt thép cũng mềm như cọng bún.

“Khá tốt, hiện tại thằng bé hoạt bác hơn nhiều rồi, cũng không sợ người lạ.” Vuốt ve tóc của vợ nói.

“Đúng vậy, thay đổi thật lớn.” Ngắn ngủi ba tháng, tựa như là thay đổi rất nhiều.

==================

Cách đêm ba mươi hai ngày, mặc kệ hàng nhập về còn nhiều hay ít, Từ Sơn Tùng đã bắt đầu nghỉ ngơi, an tâm ở nhà bồi vợ và con trai chuẩn bị ăn tết.

Buổi sáng hôm nay, Từ Sơn Tùng vẫn thức dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng. Sáng hôm nay có món cháo bắp, bánh màn thầu hấp, cùng bắp cải. Ngày hôm qua Kiều Hoa đã ra một chỉ thị, về sau mỗi sáng mỗi người đều phải ăn một quả trứng luộc để bổ sung dinh dưỡng. Trứng gà hiện tại còn đang ngâm trong nước nóng, đến khi hai mẹ con tỉnh cũng không sợ bị lạnh.

Lột vỏ trứng ra, lòng trắng trứng so với mặt Kiều Minh còn núng nính hơn.

Cậu nhóc trực tiếp nhận lấy quả trứng gà, tách lòng trắng ra ăn ngon lành. Ăn xong lòng trắng, cậu nhóc nhìn phần lòng đỏ trong tay bối rối nửa ngày, theo bản năng muốn đưa cho Kiều Hoa.

“Mẹ, lòng đỏ trứng…”

“Lòng đỏ cũng phải ăn hết nga.” Đứa nhỏ này không thích lòng đỏ, trước đây Kiều Hoa đều chiều nhóc.

Bình thường nhóc có thể ráng ăn hết nhưng hôm nay, quả thực ăn đến no căng, Kiều Minh không thể nào nuốt nổi nữa.

Bạn nhỏ Kiều Minh lập tực héo như tàu lá úa, lông mày sụp xuống, uể oải đem lòng trắng bỏ vào tay. Mắt to trừng mắt nhỏ, nga, không đúng, mắt to trừng lòng đỏ trứng ~

Không biết còn tưởng cậu cùng lòng đỏ trứng đang giao lưu tình cảm đó.

Cuối cùng, sau một hồi trừng đến mỏi mắt, thì cũng không giải quyết được vấn đề gì hết cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.