Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 145



Ngày ba mươi tết náo nhiệt cực kỳ. Sau khi Từ Sơn Tùng đốt xong pháo thì về nhà phụ vợ nấu ăn. Khi trời nhá nhem tối, bọn nhỏ ngửi thấy mùi thịt kho, đứa nào đứa nấy gấp gáp không chờ nỗi mà chạy về nhà.

Ngõ nhỏ trong viện an tĩnh hơn hẳn.

Đừng nhìn nhà Từ Sơn Tùng chỉ có ba người, kỳ thực, một chút cũng không quạnh quẽ.

Vì làm nóng bầu không khí, sau khi ăn xong, Kiều Hoa tổ chức “Liên hoan gia đình lần thứ nhất”. Người chủ trì là Kiều Hoa, ca sĩ là Kiều Minh, vị ba ba Từ Sơn Tùng coi như là người xem, phụ trách vỗ tay cổ vũ con trai bảo bối nhà họ.

Kiều Minh nghe nói chính mình đảm đương vị trí ca sĩ, cậu nhóc hưng phấn đến nổi mặt cũng đỏ ửng cả lên.

Kiều Hoa cuộn một tờ báo lại đưa cho Kiều Minh xem như là micro, để cho cậu nhóc cầm micro ca hát.

Kiều Minh khẩn trương đến nổi đổ cả mồ hôi tay, làm ướt đẫm cả tờ báo. Cậu nhóc liều mạng chớp chớp mắt, cuối cùng, dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ và ba ba, bắt đầu cất giọng hát một bài hát thiếu nhi ~ Tên là 《 Tiểu Yến Tử 》

Có lẽ hát được một ca khúc nên không còn ngại nữa. Kiều Minh dưới ánh mắt khích lệ của ba mẹ đã hát từ bài này sang bài khác. Cậu nhóc hát từ nhạc thiếu nhi sang nhạc trữ tình mà mấy hôm trước được nghe từ chỗ Lý Hồng Quân, dù sao cũng chỉ có ba và mẹ, nhóc hát cái gì cũng được cả.

Mở radio lên, bỏ thêm than vào chậu than, cậu nhóc nhảy nhót tưng bừng, vừa hát vừa nhảy, hai vợ chồng Kiều Hoa vỗ tay không ngừng. Ai nói nhà bọn họ cô đơn? Ai còn nói nhà bọn họ quạnh quẽ?

Này, quá là náo nhiệt đi ấy chứ!

Bởi vì Kiều Minh còn nhỏ không thể thức khuya được. Ngày thường qua 8 giờ gần 9 giờ cậu nhóc đã phải đi ngủ. Hôm nay là đêm giao thừa, cho nên Kiều Hoa quyết định cho Kiều Minh chơi thêm một tiếng nữa. Vừa hơn 9 hơn, Kiều Hoa đứng dậy, đặt tay lên miệng.

“Khụ khụ ~ Hiện tại, mẹ tuyên bố, đêm “Liên hoan gia đình lần thứ nhất” kết thúc tại đây! Mời đồng chí Kiều Minh lập tức cởi áo khoác, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ!”

Kiều Minh ném micro xuống một bên, giơ tay nhỏ lên, “Được a! Kết thúc thối! Con muốn đi ngủ! Mẹ giúp con cởi áo với ~”

Hôm nay thời tiết vẫn còn lạnh, Kiều Minh bị mẹ bọc thành một quả cầu nhỏ, cả người không có một chút đường cong nào!

Kiều Hoa đi đến bếp múc nước ấm cho con trai đánh răng rửa mặt đơn giản. Sau một hồi vệ sinh cá nhân thì ném cậu nhóc lên giường. Cái m.ô.n.g nhỏ của Kiều Minh dẩu lên, bò bò tiến vào ổ chăn.

Vỗ vỗ gối dưới đầu, hưng phấn gọi Kiều Hoa: “Mẹ ơi, nhanh lên, hôm nay trời lạnh nha!”

Cũng có ngày bếp lò nhỏ này sợ lạnh nha, Kiều Hoa phụt cười một tiếng, “Từ từ, để mẹ rửa mặt cái đã.” Chờ đến khi Kiều Hoa lên giường, cậu nhóc Kiều Minh lăn qua, ôm chặt lấy tay cô.

“Bắt được mẹ rồi! Không cho mẹ chạy!”

Kiều Hoa nắm mũi con trai niết niết, “Hôm nay sao lại vui vẻ thế, còn không mau nằm xuống!”

Nói rồi, cô chui vào ổ chăn.

“Mẹ ơi, mẹ cũng nằm xuống, nằm chỗ này với con này.”

Kiều Hoa lại chuyển sang niết má con trai, “Mẹ phát hiện ra dạo gần đâu con rất thích dùng giọng con nít nha. Thành thật khai báo, có phải con lén học ba ba con không?”

Kiều Minh che miệng cười, “Sao mẹ lại biết hay vậy?”

Kiều Hoa chê cười cậu nhóc, “Con có gì mà mẹ không biết?”

Cậu nhóc cười hì hì, còn không ngại mà làm nũng thêm một hồi. Kiều Hoa không nói nữa, bảo con trai đi ngủ, “Được rồi, không nói nữa, ngủ đi thôi.”

Ngáp một cái, không đến năm phút sau, con trai đã đi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều, khuôn mặt đô đô lúc ngủ có chút ửng đỏ. Tới gần hơn còn có thể nhìn thấy mấy sợi lông tơ ở bên gò má.

Giống như so với lúc mới vào thành thì trắng hơn không ít.

Một cục bột nhỏ nằm bên cạnh sao có thể nhịn được mà không hôn một miếng đâu.

Kiều Hoa nhìn khuôn mặt con trai, tâm mềm như nước, cô hôn thật nhẹ lên má của con trai.

Từ Sơn Tùng rửa chén xong đi vào nhà, cả người anh đều mang theo khí lạnh.

Anh nhỏ giọng gọi Kiều Minh hai tiếng, thấy không ai đáp lại. Anh chạy đến bên tủ quần áo đổi đồ ngủ cho sạch sẽ gọn gàng, rồi chạy qua giường, cong lưng đem cô vợ nhỏ bế lên.

Kiều Hoa không đề phòng, thiếu chút nữa đã kêu lên, cô tức giận đánh vào lòng n.g.ự.c anh, “Anh làm cái gì a. Hôm nay không đi ngủ a?”

Ai ngờ nam nhân này không biết xấu hổ cười rộ lên, hôn môi cô, “Mấy hôm trước không phải em trải giường rồi sao, còn không phải vì đêm nay à.”

Kiều Hoa kinh ngạc, trố mắt, chọc chọc n.g.ự.c anh, “Cái tên không biết xấu hổ này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.