Mười hai giờ trưa, Từ Sơn Tùng thu dọn quán đi về nhà ăn cơm. “Trong lúc vô tình”, anh ngẫu nhiên gặp Thẩm Tố Cầm ở đầu hẻm.
Lúc đó, ánh nắng mặt trời xuyên qua những mái hiên, những tia nắng tinh nghịch len lỏi qua những tán cây chiếu lên khuôn mặt của Từ Sơn Tùng, càng làm cho góc nghiêng của anh thêm hoàn mỹ.
Chính vì bộ dạng xuất chúng của anh mà tim cô ta rạo rực không ngừng. Sao cô ta có thể từ bỏ dễ dàng như vậy?
“Lại gặp rồi, anh đây là về nhà nghỉ trưa sao?” Thẩm Tố Cầm lộ ra nụ cười mà cô ta cho là tự nhiên. Cô ta đưa tay, chỉnh lại dây cặp đang đeo ở phía sau.
Ai ngờ Từ Sơn Tùng chỉ nhàn nhạt liếc cô ta, bước chân không hề có ý định dừng lại, “Về nhà nghỉ ngơi.”
Hôm nay gió cực kỳ lớn, không khỏi làm cho người ta nghi ngờ có phải là bị bão gió hay không. Từ Sơn Tùng không đạp xe, trời gió to như vậy, nếu để hàng hóa cột vào ghi-đông xe thì gió quật càng mạnh hơn, rất dễ bị té ngã. Như vậy rất nguy hiểm, cho nên quyết định sẽ dắt xe đi bộ về hôm nay.
“Nhà anh ở phố Tử Uyển, vừa hay chung đường với nhà của tôi. Tôi ở Bắc Loan.”
Thẩm Tố Cầm một đường đều đi theo Từ Sơn Tùng, cô ta cố ý nhắc đến vợ và con trai anh. Giống như là quen nhau thế nào, khi nào kết hôn, vì sao đột nhiên kết hôn….Cô ta hoàn toàn chưa từ bỏ ý định.
Vừa lúc đi đến đầu hẻm, chỉ cần quẹo vào là đến đại tạp viện. Kiều Minh ở bên kia vừa mua nước tương xong thì thấy Từ Sơn Tùng, thấy anh đẩy xe từ đầu hẻm vào, bên cạnh còn có một nữ đồng chí trẻ túi đeo túi xách quai chéo, ăn mặc giống như thuộc gia đình khá giả.
Cô ta đang cùng ba ba nói chuyển, Kiều Minh thấy, chị gái đó vẫn luôn cười.
Bất quá, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là nhóc thấy ba ba nha!
Cậu nhóc Kiều Minh thấy Từ Sơn Tùng thì hưng phấn cực kỳ, vừa ôm chai nước tương vừa nhảy nhót chạy đến, “Ba ba ~”
Cậu nhóc xong tới, dùng tốc độ khá chậm đ.â.m vào lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng. Bởi vì Kiều Minh còn phải bảo hộ chai nước tương trong ngực, nhóc phải cẩn thận để nước tương không bị đổ ra bên ngoài!
“Minh Minh! Sao con lại ở chỗ này, mẹ đâu rồi?” Từ Sơn Tùng dựng xe ở một bên, Từ Sơn Tùng gấp không chờ nổi mà ôm con trai vào trong ngực.
Đang muốn hôn lên mặt con trai, khi lại gần, lại bị trai nước tương trong n.g.ự.c cậu nhóc chặn lại.
Từ Sơn Tùng có chút ngốc, “Là chai gì vậy? Nước tương hay là giấm? Mẹ con đâu?”
Nghiêng đầu qua, ở trên cổ cậu nhóc hôn một ngụm. Bên cổ Kiều Minh có mùi hương nhàn nhạt của vợ. Thật tốt, chính là mùi của Kiều Hoa.
Khuôn mặt nộn nộn của Kiều Minh khá là lạnh, xem ra cậu nhóc đã đi ra ngoài được một lúc.
Kiều Minh tựa như đem vật quý dâng lên, cẩn thận đưa chai nước tương đến trước mặt anh, “Ba ba, mẹ không có ở đây. Mẹ nhờ con đi mua nước tương! Là con tự mình mua được đó!”
Từ Sơn Tùng cùng nữ đồng chí bên cạnh đều bị kinh ngạc. Từ Sơn Tùng kinh ngạc là vì con trai có thể tự mình đi mua nước tương. Mà Thẩm Tố Cầm kinh ngạc vì Từ Sơn Tùng thật sự đã có con trai!
“Thằng…thằng bé là con trai anh?” Cô ta run rẩy chỉ tay vào Kiều Minh hỏi.
Không đúng a, không có khả năng này a. Cho dù là kết hôn, nhưng là mới kết hôn không lâu mà, tại sao lại có đứa con trai tầm ba bốn tuổi?
“Đúng vậy.”
Từ trước đến giờ, Thẩm Tố Cầm chưa bao giờ thấy Từ Sơn Tùng cười ôn nhu như thế. Ngày thường anh không thích cười, đừng nói chi là lộ ra bộ dạng ôn nhu như hiện tại. Con nai trong lòng cô ta không khống chế được mà chạy loạn khắp nơi. Phải làm sao, phải làm sao đây…..
Sau đó, Từ Sơn Tùng còn làm như không biết gì mà hỏi Thẩm Tố Cầm, “Con trai tôi đang yêu không?”
Ngực Thẩm Tố Cầm “bang” một tiếng, có ai đó gõ mạnh. Thật lâu sau, cô ta mới lắp bắp nói: “ Anh… Anh không chỉ có con trai. Con trai anh cư nhiên…. Đã biết đi mua nước tương?”
Từ Sơn Tùng cười rộ lên, một tay xoa đầu con trai, “Đúng vậy, con trai tôi rất giỏi, đã tự biết đi mua nước tương.”
“Hì hì ~” Kiều Minh được khen có chút ngại ngùng. Cậu nhóc cười mím môi, sau đó chỉ vào Thẩm Tố Cầm, “Đây là ai vậy ba ba?”
Từ Sơn Tùng không chút để ý mà liếc nhìn bức tường gần đó, “Một người khách quen.”
Phốc ~ Lần thứ hai anh xát muối vào nỗi đau của Thẩm Tố Cầm.
Thời điểm ba người đang đứng nói chuyện, một cô gái thanh thuần từ từ đi tới. Cô gái này bận áo khoác trắng nhỏ ở bên ngoài, bên dưới là quần tây đen. Tuy bận áo nhưng cô gái này vẫn không mập, có thể nhìn ra, là người mảnh khảnh, thon thả. Ai thấy cô gái này đều phải cảm thán một câu: Nhà ai có phúc mới lấy được vợ đẹp như thế này?
“Chồng”
Ch…. chồng?
Tim của Từ Sơn Tùng run run.
Tầm mắt ba người đồng thời đều nhìn sang chỗ vừa mới phát ra tiếng nói.
“Hôm nay sao anh về sớm vậy? Cơm còn chưa làm xong đâu.” Kiều Hoa không chút để ý nào vuốt vuốt lại mấy sợi tóc bay tán loạn. Mỗi cử động của cô đều phong tình vạn chủng.
Cậu nhóc quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc hô lớn, “Mẹ!”
“Mẹ…Mẹ?”
Thời khắc thấy Kiều Hoa, Thẩm Tố Cầm cảm thấy tim mình bị xát muối lần ba.
“Mẹ, mẹ xem này! Xem con giỏi chưa! Con tự đi mua nước tương! Một mình con thôi, ba ba không có giúp. Con mua xong mới gặp ba ba.” Vừa nói Kiều Minh vừa trượt xuống khỏi cái ôm của Từ Sơn Tùng.