“Đây là bản thiết kế mới của em! Anh nhìn xem!”
Từ Sơn Tùng vừa mới dọn sạp đi về nhà, đã bị sự nhiệt tình của vợ xua tan mệt mỏi…. trong tay anh là một mẫu túi xách mới, đây cũng là loại túi ghép may, nhưng bên ngoài có cải tiến. Mẫu túi đang bán hiện tại là túi chữ nhật đứng thì túi này là túi chữ nhật ngang. Vẫn là thiết kế thành túi nhỏ, túi trung.
Túi này rất độc đáo, hai bên còn dùng những mảnh kim loại để cố định lại, còn thiết kế thêm phần dây kéo. Dây đeo không phải là dây thông thường mà được bện lại thành cái bánh quai chèo, vừa trang trí vừa chắc chắn, đơn giản nhưng không mất đi sự cao cấp.
Từ Sơn Tùng hơi bất ngờ nhướng mày, anh đem hàng lấy xuống xe, một tay cầm lấy túi xách mới đi vào phòng, “Đây là khăn lụa?”
Kiều Hoa hưng phấn đi theo anh, “Đúng vậy! Anh có cảm thấy treo thêm một cái khăn lụa túi liền trở nên cao cấp hơn không?”
“ Ân….Tuy rằng anh không có thể bào nghệ thuật, nhưng anh vẫn cảm thấy là sang hơn.” Túi xách này có vẻ ngoài cứng cáp thêm tấm khăn lụa mềm mại vừa dung hòa được lại vừa tạo cảm giác tao nhã lịch sự.
Mấu chốt là, nguyên liệu của túi này không giống với mấy mẫu túi gần đây. Mấy mẫu túi đang bán hiện tại thiên về mềm mại, còn túi này lại cứng, cảm giác rất chắc chắn, cứng cáp. Anh cẩn thật lật qua lật lại xem, thì ra là may hai tầng chồng lên nhau, kỹ thuật của Kiều Hoa rất tốt, nếu không nhìn kỹ anh cũng không thể nhận ra.
Cứng cáp như vậy cũng có chỗ tốt, rất đứng dáng, đặt trên mặt bàn cũng không dễ bị ngã, rất ngăn nắp gọn gàng. Không giống với mấy túi xách bình thường, mềm oạt, đặt là ngã, túi này bỏ đồ vào rất dễ dàng cũng rất có thẩm mỹ.
“Không tồi, không tồi chút nào đâu. Bất quá….Hình như chỗ này hơi thiếu thiếu cái gì đó thì phải? Cảm giác hơi trống trải.” Từ Sơn Tùng chỉ chỉ chỗ trống của túi.
“Có thể bỏ thêm gì đó nha, nhưng mà em không biết trang trí cái gì. Em định làm họa tiết nhỏ nhỏ giống logo, nhưng mà em chưa quyết định được là dùng màu nóng hay màu lạnh.”
Gam màu lạnh thì sẽ cao cấp hơn một ít, còn màu ấm thì hài hòa hơn một ít…Tóm lại cái nào cũng có chỗ tốt cả.
“Tinh, để em nghĩ kỹ lại.”
Kiều Hoa không nhịn được kích động, cô đặt tay lên vai Từ Sơn Tùng, hứng thú bừng bừng nói, “Chiều này em làm được ba cái, buổi tối sửa lại một chút, ngày mai anh cầm đi bán thử. Em có dự cảm, mẫu túi này nhất định sẽ rất chạy!”
Từ Sơn Tùng quay đầu, môi hai người thiếu chút nữa thì có thể chạm vào nhau. Anh cười gật đầu, “Được.”
Dứt lời, một tay chế trụ ót của cô, một tay ôm cô vào lòng ngực. Lập tực trụ môi nhỏ của Kiều Hoa, trằn trọc, lưu luyến không rời.
“ Ân….” Nụ hôn này quá mức đột ngột, Kiều Hoa không chút phòng bị, thiếu chút nữa cô đã la lên.
Cô dừng sức tách anh ra, mới có thể hít thở được hai ngụm, nhưng Từ Sơn Tùng lại lập tức đuổi theo, ở trên môi cô trằn trọc, hôn đến trong phổi không còn dưỡng khí.
“Em còn chưa nói xong việc đâu!” Cô tức giận chọc anh, bàn tay bị anh nắm trong lòng bàn tay, đặt lên miệng hôn hôn.
“Còn chuyện gì nữa? Em nói đi, anh rất chăm chú lắng nghe.” Giọng anh hơi khàn, mơ hồ có chút không rõ.
Kiều Hoa nghẹn lời, nhéo nhéo vành tai của anh, lại nhéo nhéo tay anh, “Còn có, anh nhất định phải nhớ kỹ, phải nhấn mạnh là mua túi sẽ được khăn lụa, để cho khách hàng cảm thấy họ đang hời, như vậy mới dễ bán? Biết không?”
“Biết” Từ Sơn Tùng hơi bất ngờ, anh nhún nhún vai, “Không nghĩ đến, vợ của anh còn rất am hiểu cái này nha.”
“Đó là đương nhiên.” Kiều Hoa tự luyến cười lên.
“Bất quá, khăn này em mua hết sáu đồng ở cửa hàng bách hóa, rất mắc, túi này bán ít nhất phải mười lăm đồng trở lên. Còn có, chỗ anh Hầu có loại hàng này không, hỏi anh ấy một chút….Chỗ nào bán khăn lụa rẻ? Nếu giá cả tốt em có thể nhập số lượng lớn.”
“Được, ngày mai anh hỏi anh ấy.” Dù sao thì vợ anh nói cái gì cũng đúng, không đúng cũng thành đúng.
“Chờ kiếm được nhiều tiền, em muốn làm thử túi da!” Túi bố cũng tốt nhưng cô lại thích cảm giác khi xài túi da hơn.
Đôi mắt của Từ Sơn Tùng tràn ngập ôn nhu, “Có thể.”
Anh không khỏi suy nghĩ, có phải kiếp trước anh làm rất nhiều chuyện tốt nên kiếp này mới cưới được một người vợ nhanh nhạy như Kiều Hoa. Kỳ thật lúc trước khi vợ, anh nghĩ mình có đủ khả năng cho vợ mình ở nhà không cần phải làm gì cả, nhưng không nghĩ tới, vợ anh thế nhưng không ngồi yên một chỗ.
Như vậy cũng tốt, cuộc sống mỗi ngày càng thêm phong phú. Dù sao, hai người nghĩ cũng tốt hơn một người nghĩ, hai người làm cũng nhanh hơn một người làm.