Chớp mắt đã đến tháng ba, mấy tháng vừa rồi, trời không nắng đã đành, còn thường xuyên mưa, làm cho quần áo không có cách nào khô được.
Đầu tháng tư, một ngày nó, Từ Sơn Tùng nhờ một người đạp một chiếc xe đạp mới về cho Kiều Hoa. Anh có một chiếc, mua thêm đạp một chiếc, cả hai đều là chiếc xe đạp mới nhất trên thị trường.
Ở đại tạp viện, cơ bản mỗi hộ gia đình đều có xe đạp, nhưng chiếc xe đạp mà Từ Sơn Tùng mới mua vẫn là đề tài cho mọi người thảo luận.
“Thật là có điều kiện a, cả hai vợ chồng đều có xe đạp riêng.”
“Tôi phát hiện, từ khi cưới Kiều Hoa về, chuyện làm ăn của Từ Sơn Tùng đột nhiên tốt lên nhiều. Nào là mua radio, mua xe đạp, nhà tôi tiết kiệm cả năm còn không đủ dùng.”
Mọi người trước kia đều không Từ Sơn Tùng vào mắt, cũng không biết Từ Sơn Tùng làm ăn lời lỗ ra sao, càng không có hứng thú với chuyện sinh hoạt của anh. Bày quán thật sự có thể kiếm ra tiền sao?
“Không nhiều không ít, vừa đủ sống qua ngày. Chỉ là đợt này kiếm được nhiều hơn một xíu, muốn tận hưởng lạc thú trong đời.”
Kiều Hoa nói như vậy, mọi người cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ cười, “Thật tốt, thật là tốt, vợ chồng hai người thật ân ái.”
“Tôi cũng hâm mộ, nhưng hâm mộ thì hâm mộ, dù sao thì cũng không có số hưởng!”
Trong lòng mọi người lại cảm thấy, hai vợ chồng ở với nhau, trong nhà có một chiếc xe là đủ rồi. Tiền mua xe mới không bằng lấy đi mua đồ mới, cải thiện bữa ăn còn tốt hơn. Đồng thời, nhịn không được lại hơi ghen tị.
Bày quán vỉa hè mà có thể mua hai chiếc xe đạp. Thời thế bây giờ thật sự thay đổi rồi.
Có xe mới, mặc kệ người ngoài nói như thế nào, Kiều Minh vẫn rất kích động, cậu nhóc gấp gáp đòi Kiều Hoa chờ đi một vòng hóng gió.
Kiều Hoa niết niết mặt con trai, “Cũng không phải chưa từng đi xe đạp, có gì mà hiếm lạ?”
Không chỉ có hiếm lạ, mà còn rất kích động, hoạt bát hơn ngày thường, “Lạ nha, rất lạ! Con chưa từng ngồi xe mẹ chở, cái này xe mới, con muốn ngồi xe mới!”
Kiều Hoa cào cào cằm con trai, “Đứa nhỏ này, con đúng là có mới nới cũ.”
“Có mới nới cũ là gì vậy mẹ?” Kiều Minh chớp chớp mắt nai nhỏ, hiếu kỳ nhìn cô.
Kiều Hoa: “Chính là con thích đồ mới, không thích đồ cũ.” Kiều Minh lắc đầu thật mạnh, “Không có, không có. Đồ mới đồ cũ gì Minh Minh cũng thích hết.”
“Con đúng là lanh mà.”
Kiều Minh nghe không hiểu, nhưng không sao, nhóc đang đắm chìm trong niềm vui có xe đạp mới.
Kỹ thuật đạp xe của Kiều Hoa rất tốt, cho dù trước khi xuyên qua cô chưa từng đạp thử, nhưng khi ngồi lên, cô cũng không cần tập qua đã biết cách đạp rồi.
Cũng không biết nên đi chỗ nào, cô đạp xe vòng vòng thành phố, tiện đường hỏi xem có nhà nào cho thuê mà có nhà vệ sinh riêng không. Ý niệm này đã xuất hiện từ rất lâu, dù sao hôm nay rảnh rỗi lái xe đạp vòng vòng, cô dứt khoát hỏi thăm luôn.
Đáng tiếc, là không tìm được căn nhà nào như thế. Kiều Hoa cũng không nhụt chí, một ngày nào đó cô cũng sẽ tìm được.
Đang muốn dẫn con trai đến hẻm Thanh Đằng, nhưng có một suy nghĩ lóe lên, cô quyết định đổi hướng, dẫn Kiều Minh đi thăm dì hai của nhóc. Từ tết đến giờ, hơn hai tháng, đã không gặp Kiều Yên rồi.
Thật mau, đã đến khu công nghiệp hóa chất ở Lê An. Trước cổng lớn có bảo vệ đứng canh, cô dừng lại hỏi thăm. Vừa nghe chị và anh rể của Kiều Hoa đều là lãnh đạo nhà mấy, người bảo vệ sảng khoái giúp cô gọi điện thoại báo cho văn phòng.
Được sự đồng ý, Kiều Hoa đạp xe chở con trai đi vào trong.
Thời buổi này, các xưởng đều rất tốt, diện tích lớn, vệ sinh sạch sẽ, có nhà giữ trẻ, quầy bán quà vặt,....Cái gì cần có đều có, giống khu chung cư hai ba mươi năm sau hơn là khu làm việc.
Nhận được tin em gái đến thăm, Kiều Yên không nhịn được mà xuống lầu chờ sẵn. Xe đạp còn chưa dừng lại, Kiều Minh gấp không chờ nỗi mà vẫy tay với chị.
“Dì hai, dì hai! Dì hai mau qua xem xe mới của mẹ cháu nè! Là ba ba mua cho mẹ đó!”
Kiều Yên buồn cười đi qua, cậu nhóc nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống. Chị ngồi xổm xuống, ôm cháu trai, hôn hôn lại thơm thơm, vẫn là mùi hương quen thuộc.
“Cái thằng nhóc thúi nhà cháu, cũng không nói nhớ dì hai. Cháu đến đây để khoe khoang xe mới đúng không?”
Bạn nhỏ Kiều Minh cũng không phải là người như vậy, chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ niềm vui với dì hai thôi.
“Khoe khoang là gì vậy dì hai? Con rất vui đó dì hai! Dì hai nhìn xem, đây là xe mới của mẹ với con nha!”
Kiều Hoa cười lớn, Kiều Yên bất đắc dĩ thở dài, “Thiệt là, không cùng đứa ngốc như con nói nữa.”