Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 167



“Kia, hiện tại anh có thời gian không, có thể dẫn em với Minh Minh đi qua đó không? Hiện tại, chúng ta không thể mua, nhưng em có thể xem cho đỡ ghiền nha.”

Lời này, nghe như thế nào cũng thấy hơi hèn hèn. Nhưng mà ai cấm, mua không được thì cô đi coi! Ai dám khinh thường cô.

Tuy rằng còn phải tiết kiệm một khoản lớn nữa mới có thể mua nhà. Nhưng nếu khu nhà đó có điều kiện sống tốt, không phải càng hấp dẫn hơn sao? Như vậy càng có động lực kiếm tiền hơn sao?

Tóm lại, cô rất mong chờ chuyện này a!

“Được” Từ Sơn Tùng ôn nhu đồng ý, anh nhéo nhéo cánh tay cô, ánh mắt lưu luyến.

Kiều Hoa tin tưởng, nếu không phải do ở đây có nhiều người, nam nhân này nhất định sẽ ôm cô vào n.g.ự.c hôn cho đủ.

Khụ khụ ~

Trở về chuyện chính.

“Hai ngày trước em có nói với anh chuyện khăn lụa, có tin gì không, anh Hầu nói như thế nào vậy anh?”

Từ Sơn Tùng điều chỉnh thần sắc của mình, “Tài Quân nói, khăn lụa có thể tìm được, nhưng mà phải chờ mấy ngày.”

“Được nha, em không vội.” Doanh số bán túi mẫu cũ vẫn còn tốt, một ngày có thể bán được hai mươi ba mươi đồng, nhiều ngày con lên đến năm mươi sáu mươi đồng, đó là chưa nói đến, ngày thứ bảy chủ nhật.

Bỗng nhiên, Từ Sơn Tùng kề sát vào lỗ tai Kiều Hoa, hạ giọng, “Gần đây anh tích cóp được chút tiền, buổi tối về cho em đếm.”

Kiều Hoa giương mắt lên, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của anh, trái tim đập thình thịch thình thịch. Cô cười liếc anh, “Ngữ khí này của anh thật giống như đang dỗ con nít. Anh cho rằng em là tiểu tham tiền a!”

Từ lần trước, cùng Kiều Minh nói cô tham tiền, nam nhân này liền nhận định cô là người thích tiền.

Kiều Hoa thề, cô không hề ham tiền!

Chính là….Cô chỉ là hơi thích tiền thôi.

Từ Sơn Tùng thấp giọng cười ra tiếng, nhẹ nhàng vuốt vuốt cổ cô, tựa như đang vuốt ve một con mèo. Bất kỳ cẩu độc thân nào thấy được cảnh này cũng phải che mắt, quay đầu rời đi.

Tại sao lại cứ rải cơm chó vậy a, thế giới này thật đáng ghét.

Kiều Hoa mang theo con trai đến sạp của Từ Sơn Tùng ngồi một lát, không quá mười phút đã bán được một cái túi treo khăn lụa. Tốc độ này làm cho nhà thiết kế Kiều Hoa không thể nghĩ tới, nếu tìm được nguồn nhập khăn lụa, lại may thêm nhiều túi có màu sắc tươi sáng hơn một chút, nhất định sẽ bán chạy!

Một túi bán mười lăm đồng, trừ đi tiền phí tổn ban đầu là tám đồng, nếu tiền khăn lụa giảm xuống nữa, chẳng phải rất nhanh sẽ mua được căn nhà trong mơ a!

Trong đầu Kiều Hoa bây giờ có rất nhiều biện pháp “thắt chặt chi tiêu”. Cô gấp không chờ nổi, muốn về nhà để ghi chúng nó vào giấy để khỏi quên.

Bế Kiều Minh lên, hai mẹ con chuẩn bị đi về.

Từ Sơn Tùng lưu luyến đem người giữ lại không cho đi, Kiều Hoa chê cười anh, “Được rồi mà, lớn to tướng mà chả khác nào con nít cả.” “Một lát nữa rồi đi.” Đã kết hôn hơn nửa năm, ở trước mặt cô vợ nhỏ, Từ Sơn Tùng đã sớm luyện được trạng thái không đỏ mặt.

“Em còn phải về nấu cơm” Kiều Hoa cười nói.

Anh chỉ chỉ ra ngoài đầu hẻm rồi nói: “Nếu không đừng nấu, như vậy rất mệt. Hôm nay nghỉ ngơi một bữa, giữa trưa chúng ta đi ăn cơm tiệm.

Kiều Hoa sáng mắt lên, nghĩ nghĩ, muốn nói gì đó, thì đầu hẻm có tiếng hét truyền tới, “Tuần tra tới! Tuần tra! Có người đi tuần tra!”

“Cái gì?” Kiều Hoa cho rằng mình nghe lầm. Cái gì tuần tra, tuần tra gì vậy?

Đầu óc lầm vào trạng thái mê mang, tạm thời cô không phải ứng được. Chỉ đừng ở đó, trơ mắt nhìn sạp lớn sạp nhỏ loạn cào cào, mấy chủ sạp đều hốt hoảng chạy đi.

Chờ đến khi Kiều Hoa phản ứng lại, thì Từ Sơn Tùng đã kêu cô, “Chạy mau!”

Tháng tư thời tiết đã ấm dần, Kiều Hoa chỉ bận một cái áo khoác mỏng, bây giờ thì có chút lạnh. Cô vô cùng lo lắng ôm con trai đặt lên yên sau xe đạp, chân phải dùng sức, đạp xe về phía trước. Chạy nhanh ra đầu hẻm rồi rồi cua vào con đường khác.

“Minh Minh, ôm mẹ chặt lại! Con nhớ ôm chặt!”

“A~ Mẹ, chạy nhanh lên mẹ ơi! Mấy người đó đuổi sắp tới rồi! Mẹ ơi nhanh lên!”

Tiếng gió trộn lẫn với tiếng gào thét của Kiều Minh, còn có tiếng xe đạp, tạo thành những âm thanh hỗn độn. Đặt mình trong hoàn cảnh này, trái tim cũng đập nhanh dần, cả người cũng khẩn trương lên.

Phía sau có tiếng thét, cũng không biết đạp bao lâu, lâu đến nỗi Kiều Hoa cảm thấy hai chân mình mất cảm giác, thì Từ Sơn Tùng ở phía sau đuổi theo, hét lớn một tiếng, “Đi theo anh!”

Kiều Hoa bất chấp tất cả đạp đuổi theo anh, thanh âm của Kiều Minh ở phía sau vang lên, “Con thấy ba ba!”

Đạp từ đường lớn cua vào hẻm nhỏ, rồi rẽ qua một con đường khác. Một đoạn rồi một đoạn nữa, hơn mười phút sau, cuối cùng cũng đạp chậm lại một chút.

Bởi vì đạp xe quá nhanh, cho nên cả người Kiều Minh đều dán chặt lên lưng cô, hai tay của cậu nhóc dùng sức ôm chặt lấy bụng cô.

Năm phút sau, Từ Sơn Tùng tìm được chỗ an toàn chậm chậm dừng xe lại.

Kiều Hoa cùng dừng theo anh, hai chân chống xuống đất, run run, tay cũng không còn sức để nâng lên.

Cô còn chưa kịp lấy lại hơi thở, thì bạn nhỏ Kiều Minh ở phía sau nói một câu làm cho Kiều Hoa cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

“Mẹ, chơi thật vui! Con thích chơi trò tuần tra!” Tuần tra ở phía sau đuổi, bọn họ ở phía trước chạy! Thật sự rất kích thích, chơi vui lắm nha!

Kích thích đến quên cả sợ hãi!

Phốc ~

Con trai a, ba mẹ chạy trốn vất vả như vậy, kết quả con nói chơi thật vui?

Chỉ có thể nói, ngây thơ thật là tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.